[ad_1]

“Bố mẹ mình hay nói dối lắm” là câu chuyện ngắn rất thật cũng rất đời khiến nhiều người xúc động. Bố mẹ không phải không thích ăn ngon, không thích mặc đẹp mà đó là vì ta nên mới buông lời “nói dối”…

Câu chuyện “Bố mẹ mình hay nói dối lắm”

Hôm trước mình rủ mẹ đi mua váy. Từ bé đến bây giờ mẹ chưa bao giờ mặc váy, mẹ kêu ngại vì chân tay mẹ xấu lắm. Xấu vì phải đi gặt, đi cấy, đi làm đồng nhiều. Mà mẹ có đi đâu đâu mà phải mặc váy. Mà mẹ cũng không thích mặc, nó lòe xòe bất tiện lắm.

Nhưng dù là thế, mình vẫn kéo mẹ đi thử cho bằng được. Thế rồi, mẹ cứ tíu tít hỏi: “Lý ơi, trông cái váy này có được không?”, “Mẹ thích cái váy màu đen, mặc cho nó nền nã”, “Cái váy này có ren đẹp nhỉ, trông sang thật”,…

Mẹ thử cả chục cái váy, thử cái nào cũng lén lén nhìn mác tiền. Cuối cùng, mẹ chọn một cái vừa vừa rồi cười tủm tỉm: “Kể ra mẹ mặc váy trông cũng không đến nỗi, nhỉ?”

Mình cười hỏi mẹ: “Mẹ thích không?”

Mẹ nhỏ giọng nói: “Ừ, điệu điệu tí cũng thích. Cơ mà mua một cái thôi, tốn tiền lắm”.

Bo-me-minh-hay-noi-doi-lam-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-2

Bố mình không thích đi ăn nhà hàng. Hồi còn là sinh viên, thi thoảng bố mẹ lên Hà Nội chơi, xem con gái ăn học thế nào. Mỗi lần đón bố mẹ ở bến xe Mỹ Đình mình thường phải đi 3 chuyến xe máy. Một chuyến chở mẹ kèm thêm một bao rau, một chuyến chở bố kèm bao hoa quả, rồi chuyến cuối thì mình chở thịt thà, cá tôm,… Mỗi lần bố mẹ lên chơi là lương thực cả tháng không cần lo.

Hồi đó, sinh viên đi làm thêm không có nhiều tiền, nhưng vẫn muốn dẫn bố mẹ đi ăn quán cho biết. Bố nằng nặc không chịu, cứ nói: “Mang đầy đồ ăn lên thì đi quán xá làm gì”, rồi thì “Quán người ta nấu không sạch đâu”, hay “Bố không thích đi quán, thích ăn ở nhà thôi, ngon lại vui vẻ thoải mái”,…

Rồi bây giờ, mình vẫn nghèo nhưng để đãi bố mẹ một bữa nhà hàng thì cũng chẳng khó khăn lắm. Bố cười bảo: “Thực ra, thi thoảng được đi nhà hàng, được người ta phục vụ cũng thích lắm”.

Có hôm dẫn bố mẹ đi ăn bò lúc lắc, trên đường về bố nói: “Cũng là thịt bò, nhưng họ làm cái món bò “lúc lúc” gì đó ngon đáo để con nhỉ?”. Rồi thì nghiêm giọng bảo: “Cơ mà ăn lần này thôi, tốn tiền lắm!”.

Quảng cáo

Bố mẹ mình làm nông, là những người nông dân chính gốc, chân lấm tay bùn. Cả cuộc đời bố mẹ chỉ quanh quẩn ở nhà, xa nhất là lên thủ đô. Thi thoảng đi thăm họ hàng ở tỉnh khác. Cách đây vài năm, để mà nói đi máy bay du lịch là điều gì đó thật xa xỉ.

Hồi mới ra trường đi làm mình nghèo lắm, lương để sinh hoạt trên thủ đô tháng nào tháng đấy hết sạch. Hôm đó ngồi tỉ tê với mẹ, mẹ kể bác nhà hàng xóm mới đi Hạ Long về: “Mẹ nghe bác ấy bảo biển đẹp lắm, hải sản người ta bắt tươi sống, cá thì quẫy tung nước, tôm nhảy tanh tách. Cho vô nồi ăn giòn sần sật, kể ra cũng thích phếch nhỉ”.

Rồi cuối cùng vẫn là câu kết như thường: “Đi cũng thích như “chắc” cũng mệt, ở nhà vẫn là thích nhất”.

Nghe mẹ kể mà lòng mình xót xa quá. Vậy là mình quyết tâm để dành tiền để cho bố mẹ đi một chuyến du lịch bằng máy bay. Mình tưởng tượng cảnh bố mẹ đi ra sân bay mát lạnh, bố ăn vận sạch đẹp kéo vali làm thủ tục check-in. Rồi hai ông bà tranh nhau nhìn qua cửa kính máy bay để ngắm nhìn bầu trời, sau đó trầm trồ, tấm tắc khen đẹp. Sau đó, bố mẹ được đi đến những nơi cảnh đẹp để thăm thú, được đến nhà hàng, được phục vụ tận tình.

Bo-me-minh-hay-noi-doi-lam-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-1

Và vài tháng sau đó mình cũng thực hiện được điều mong mỏi bấy lâu nay. Bố mẹ mình đã có một chuyến du lịch đến Đà Nẵng – chuyến du lịch đầu tiên ở tuổi ngoài 50. Lúc gọi điện thoại về, giọng bố mẹ mình hào hứng lắm:

“Bố đang ở “Bà Là Niu” rồi (Bà Nà Hill”, ui đẹp lắm Lý ạ!”

“Mẹ đang đi biển nhé, biển ở đây trong vắt nhìn được cả đáy. Tắm biển đúng là thích thật, thích hơn nhiều so với tắm ao làng mình con ạ!”

Bố mẹ mình háo hức lắm. Qua điện thoại mình thấy giọng bố cao vút, còn tiếng mẹ cười giòn tan.

Mình biết, bố thích đi ăn nhà hàng, mẹ thích đi du lịch. Chỉ là đôi khi bố mẹ mình nói dối mà thôi. Vậy nên, khi quyết tâm làm điều gì đó cho bố mẹ, mình cứ thể mà làm. Giống hồi nhỏ ấy, bố mẹ đã từng nhịn ăn để cho mình được ăn no trước. Hay nhịn mặc để mình có được bộ váy xinh xinh. Nhớ nhé!

Xem thêm: Giáo sư đi xuất khẩu lao động – Câu chuyện sâu sắc đáng suy ngẫm

[ad_2]