[ad_1]

Có một cánh cổng đi vào cõi trời, nhưng những người nào có thể vào được cánh cổng này?

Có một cô gái, vì để đi vào cõi trời đã cố gắng rất nhiều, nhưng điều kỳ lạ là, cô gái này trước sau vẫn không có cách nào mở được cánh cửa đi vào cõi trời.

Vì để tìm cách đi vào cõi trời, cô gái quyết định tìm đến hỏi vị thiên thần canh giữ cổng trời, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thuận lợi vào được cõi trời.

“Xin hỏi ngài, con cần phải làm sao mới có thể đi vào được cõi trời giống như bao người khác?”.

Chỉ thấy vị thiên thần gác cổng mỉm cười nói: “Duy chỉ có cho người khác tấm lòng yêu thương một cách vô tư vô ngã thì mới có thể có được chìa khóa đi vào cõi trời”.

Sau khi cô gái có được đáp án liền quay trở về.

Lúc này, cô vừa khéo nhìn thấy một người ăn xin đang xin ăn trên phố, thế là, cô gái bèn vội vàng bố thí một chút thức ăn cho người ăn xin này, sau đó liền vội vàng quay trở lại cánh cổng, đòi thiên thần gác cổng đưa cho mình chiếc chìa khóa đi vào cõi trời; nhưng mà, vị thiên thần gác cổng vẫn tỏ ý không thể trao chìa khóa cho cô.

Cô gái lần nữa thất vọng cất từng bước chân nặng nề trở về nhà, lúc này, cô nhìn thấy một con chó đang nằm bò lăn trên mặt đất.

Khi cô bước đến xem thử thì mới phát hiện, chú chó bởi không cẩn thận đã mắc phải cái bẫy của người thợ săn nên mới bị thương nặng như vậy, xem ra dường như đã không thể đứng dậy đi lại được nữa.

Bởi cô gái cảm thấy chú chó bị thương vừa bất lực lại vừa đáng thương, vậy nên dù đã đến lúc phải trở về nhà, nhưng cô vẫn kiên quyết nán lại, dùng vải băng cẩn thận băng bó vết thương cho chú chó, hơn nữa còn ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc cho nó từng chút một.

Chính ngay lúc lòng cô đang nghĩ: “Con chó bị thương nặng như vậy, nhất định rất là đau đớn!”, và từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống một cách không tự chủ được, vị thiên thần gác cổng đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cô, ngài lẳng lặng đặt chìa khóa vào trong tay cô gái.

Cô gái sau khi thấy vậy, kinh ngạc nói: “Xin ngài chớ có hiểu lầm! Con vốn không phải vì để có được chìa khóa cõi trời mới giúp đỡ chú chó này đâu!”.

Chỉ thấy vị thiên thần gác cổng lộ ra vẻ mặt hòa ái, khẽ đưa tay sờ đầu cô gái, nói: “Ta không phải đã từng nói với con rồi sao? Chỉ có những người lòng dạ thiện lương, bằng lòng vứt bỏ lợi ích cá nhân, và thật lòng hy sinh vì người khác thì mới có tư cách có được chìa khóa đi vào cõi trời!”.

Thế gian này có rất nhiều người muốn được đi vào cõi trời, mong rằng sau này sau khi bản thân trăm tuổi rồi có thể lên trời hưởng phước không còn phải chịu cái khổ trong vòng sinh tử luân hồi nữa. Nhưng nếu không xuất phát từ nguyện ý ‘vì người chứ không phải vì mình’, mà chỉ là vì để thỏa mãn tâm truy cầu hưởng phước lộc rồi ra sức làm từ thiện, nếu người như vậy có thể đi vào cõi trời, thế thì tin chắc rằng cõi trời cũng vì tập trung loại người có nhiều cơ mưu toan tính này mà dần dần sẽ trở thành địa ngục.

Thiên đường sở dĩ là thiên đường, là bởi những chúng sinh nơi đây đều có tấm lòng yêu thương vô tư vô ngã, không cần báo đáp, nguyện ý phó xuất cho mọi người xung quanh, đối với nhau bằng tấm lòng thiện lương, trong sáng, bao dung, Như vậy, nhóm người này dù có đi đến đâu, nơi đó chính là thiên đường rồi.

Nếu như vì tự tư tự lợi, trước khi giúp đỡ người khác luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân mình trước rồi mới quyết định giúp đỡ người khác hay không, thế thì, loại người này dù có thật sự ở thiên đường, thì thiên đường cũng sẽ bởi thói tự tư ích kỷ của loại người này mà biến thành địa ngục.

Hành thiện là một loại hiến dâng xuất phát tự nội tâm, không chút cầu cạnh, bởi không cầu cạnh gì, vậy nên khi làm sẽ cảm thấy thân tâm hoan hỷ mà không có chút áp lực nào.

Nếu như hành thiện chỉ vì mục đích nào đó, vì danh tiếng, thậm chí vì lợi ích cho bản thân, thì thực ra làm rồi mà vẫn không thể có chìa khóa để bước vào cánh cửa của thiên đường.

Bởi vì, nói cho cùng thì, chẳng có gì nằm ngoài tầm mắt của ông Trời

Xem thêm

[ad_2]