[ad_1]

Tự ti chính là con đường ngắn nhất để huỷ hoại chính mình

Quỳnh Lam là cô gái xinh xắn dễ gần, tấm lòng lương thiện, trình độ học vấn lại cao tuy nhiên lúc nào cô cũng tự ti về bản thân mình. Bao năm qua đi, bao cơ hội tốt trong công việc cũng như cuộc sống đều lần lượt qua đi chỉ vì tính tự ti của Quỳnh Lam.

Cách đây 5 năm, khi công ty Quỳnh Lam mở thêm chi nhánh mới, lúc đó cô đang là một trưởng phòng một bộ phận. Công ty điều cô đến chi nhánh mới làm giám đốc chi nhánh, tuy nhiên cô lại từ chối không nhận mà chỉ kêu làm tạm thời đợi người khác có năng lực hơn cô đến quản lý.

Mặc dù không chịu nhận trách nhiệm nhưng mọi công việc liên quan đều do cô đứng ra xử lý. Từ trong ra ngoài, từ việc tuyển dụng công nhân cho đến gặp gỡ ban ngành rồi đến cả đi lo đầu ra với phía đối tác làm ăn. Mọi việc cô đều phải đích thân xử lý, công ty thấy vậy nên muốn cô đảm nhận luôn nhưng hết lần này đến lần khác vì sự tự ti của mình, cô đều không nhận.

Sau gần một năm qua đi, cuối cùng công ty cũng đành tuyển một người khác vào đảm nhiệm vị trí của Quỳnh Lam. Mặc dù trên thực tế người này hoàn toàn không có kinh nghiệm cũng như khả năng bằng Quỳnh Lam, điều họ có chính là dám đối diện với thử thách, dám đương đầu với hoàn cảnh mới. Vì là chức vụ quản lý nên người mới này được hưởng mọi chế độ lương bổng, đãi ngộ đều hơn Quỳnh Lam rất nhiều, đã thế lại còn được công ty cho đi đào tạo chuyên môn nâng cao.

Tuy người quản lý mới vào làm nhưng mọi chuyện đều không được mấy thuận lợi, những lúc khó khăn Quỳnh Lam lại phải đứng ra xử lý. Mãi gần 1 năm sau người mới dưới sự hỗ trợ của cô mới quen việc và vận hành ổn định. Sau khi người mới vận hành ổn định, Quỳnh Lam lại trở về với công việc của một trưởng phòng như trước.

Đã 5 năm qua đi, hiện nay Quỳnh Lam vẫn an phận với công việc cũ của mình, nhưng công việc đó cũng ngày càng áp lực, so với cái chức giám đốc chi nhánh kia cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao, nó khiến cô già đi từng ngày. Còn người giám đốc chi nhánh kia, sau một thời gian làm việc đã cố gắng trở thành một phó tổng giám đốc, và giờ quản lý lại chính Quỳnh Lam.

Trong chuyện hôn nhân cũng vậy, trong suốt thời gian học đại học cũng như khi đi làm, có biết bao nhiêu anh chàng bảnh bao, năng lực giỏi hết mực yêu thương theo đuổi cô nhưng Quỳnh Lam đều từ chối. Thậm chí trong đó có cả những người cô rất thích cũng chẳng dám tiến đến. Sau này cô chọn lấy người bạn học cùng lớp gần nhà rất đỗi yếu đuối và không thể nào so sánh với những người đã theo đuổi cô, đã vậy cô cũng chẳng yêu mà chỉ lấy với một cảm giác được an toàn.

Nguyên nhân sâu xa cũng chỉ bởi cô cho rằng mình lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, bố mẹ bất đồng lại có người phụ nữ khác ở ngoài nên sẽ chẳng xứng với ai, lấy người không cân xứng, không hiểu hoàn cảnh của mình rồi sẽ đau khổ. Nhưng kết quả là hai vợ chồng cô bây giờ cũng ông chẳng bà chuộc, quanh năm suốt tháng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Chồng Quỳnh Lam thuộc tuýp người chỉ ỷ vào vợ, công ăn việc làm thì chẳng đâu vào đâu, chỉ suốt ngày ghen tuông thế nên công việc gia đình mọi thứ đều chỉ mình cô gánh vác.

***

Kỳ thực trong xã hội chúng ta, những người như Quỳnh Lam thực sự cũng không ít người như vậy. Vì tuổi thơ bị tổn thương, khi trưởng thành luôn bị ám ảnh vì điều đó để rồi đôi lúc đưa ra những quyết định sai lầm không thể nào thay đổi. Con người thì không ai có thể chọn cho mình nơi sinh ra nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn cho mình nơi đến.

Xưa nay, ai thành công mà chưa từng thất bại? Tôi tin chắc rằng đó là điều không thể, không ai có thể sống mà chưa từng trải qua thất bại, không ai có thể vỗ ngực tự đắc rằng tôi thành công mà không “vấp ngã” lần nào. Chúng ta chỉ có thể thành công vững vàng khi có thể đứng dậy từ những thất bại mà thôi. Thất bại chính là bậc thang trải đường đưa ta tới thành công. Điều quan trọng hơn hết là ta vượt qua chính mình, cố gắng làm hết khả năng của mình có thể.

Đôi khi thành công không phải là điều gì nó quá to tát, thành công chính là có thể vượt lên chính mình, chúng ta của ngày hôm nay sống tốt hơn ngày hôm qua đó chính là thành công. Chiến thắng chính mình đó mới là chiến thắng vĩ đại nhất.

Đôi lúc bạn cũng đừng vì bản thân mình từng thất bại, từng có một cảnh quá khứ nào đó mà tự ti về bản thân, tự ti về chính mình. Cổ nhân có câu: “Nhân vô thập toàn”, “Ngọc còn có tỳ vết”, là con người đâu ai có thể hoàn hảo được, ngay cả ngọc kia còn có lỗi huống chi con người chúng ta.

Robert Kiyosaki từng nói: Những người thành công không sợ thất bại. Họ hiểu rằng thất bại là cần thiết để học hỏi và đi lên từ đó.

Xem thêm

[ad_2]