[ad_1]

Trong nghịch cảnh sẽ thấy được vẻ đẹp của cuộc sống, trong hy vọng cũng đừng quên cố gắng không ngừng

Sinh mệnh chẳng qua chỉ là một quá trình, một quá trình dài đằng đẵng hoặc là một quá trình ngắn ngủi tạm thời.

Ông trời ban cho chúng ta sinh mệnh, đồng thời cũng ban cho chúng ta rất nhiều những trắc trở chông gai.

Chính là bởi những trắc trở hoặc nhiều hoặc ít này, có thể khiến chúng ta tổn thương buồn khổ, nhưng chúng ta lại không thể vì vậy mà ngừng hẳn nụ cười trên môi.

Một nụ cười sảng khoái, một vòng cung đẹp đẽ ở đôi môi, vừa thể hiện sự lạc quan, lại cho thấy sự kiên cường, có thể dễ dàng vượt qua mọi khó khăn trở ngại nào.

Không kể là thân đang ở tình cảnh phức tạp như thế nào, chỉ có sinh mệnh thường luôn mỉm cười mới có thể chiến thắng tất cả, dù là bạn đứng trên đỉnh núi cao chót vót, hay là quanh quẩn nơi thung lũng lạc mất hướng đi.

Người đang mỉm cười không phải là không có những lúc buồn đau, chẳng qua chỉ là họ đã tôi luyện những đau khổ kia thành một chương nhạc tươi đẹp. Người đang tươi cười vốn không phải là không có những lúc thất bại khó khăn, chẳng qua là họ đá biến thất bại thành động lực để tiến về phía trước.

Cho sinh mệnh một nụ cười, bạn sẽ có được một cuộc đời vui vẻ.

Nếu như bạn cảm thấy sợ hãi bởi ngọn núi đá cheo leo trước mặt, thế thì sinh mệnh cũng mãi mãi chỉ có thể là một đầm nước chết.

Trên đường đời của sinh mệnh, mọi đau buồn trước kia, nay đều đã thành như dĩ vãng. Đời người có những lúc thay vì than khóc trước mọi trắc trở khó khăn của bản thân, chi bằng hãy dũng cảm hướng về phía mặt trời mà đi, vứt bỏ bóng tối lại sau lưng.

Dùng nụ cười vẽ nên quang cảnh bình minh, dùng niềm vui lấp đầy mỗi một khoảng trống. Thác nước chỉ có đã vượt qua vách núi hiểm trở, mới hiển lộ ra quang cảnh tráng lệ hùng vĩ, đời người cũng là như vậy.

Không thể cứ mãi luôn cho rằng cuộc sống lúc nào cũng tròn đầy thế kia, đời người lúc nào cũng có nhiều điều khiến ta tiếc nuối. Những khi hơi không để ý mà hồi tưởng lại, biết bao chuyện trước đây hiện ra trước mắt, điều khiến người ta khó quên nhất và ký ức hệt như mới vậy, nhất định là những tiếc nuối mà bản thân từng trải qua.

Trong nghịch cảnh sẽ nhìn thấy được vẻ đẹp của cuộc sống, trong hy vọng cũng đừng quên cố gắng không ngừng.

Cảnh vật sẽ có lúc đổi thay, gặp gỡ cũng có lúc chia xa, bên nhau cũng có lúc phải chia lìa. Có những người sẽ ở lại trong tim bạn một quãng thời gian, mang lại cảm giác ấm áp cho nhau. Đó là một loại gặp gỡ tốt đẹp nhất, quãng đời còn lại khiến ta không ngừng hồi tưởng lại.

Ngày nào đó, khi ngoảnh đầu nhìn lại, rất nhiều việc đã trở nên mơ hồ, rất nhiều người trong ký ức mà nay đã rơi vào quên lãng, chỉ có rất ít người và sự việc liên quan với chúng ta.

Không phải mỗi một lần cố gắng đều sẽ có thu hoạch, nhưng mà, mỗi một lần thu hoạch đều cần phải cố gắng, đây là mệnh đề không thể nghịch chuyển được.

Thế giới rộng lớn đến vậy, yêu một người chính là dễ dàng như thế. Cuộc sống, chính là như thế, không để lại chút khoảng trống nào. Tiếp tục cuộc sống dường như đều cần phải có dũng khí rất lớn, luôn phải dừng lại trên bờ nhìn những con thuyền khác giương buồm mà đi, vật lộn với sóng gió, sau đó, nắng chiều bao trùm khắp cả bến tàu, lúc này vẫn phát hiện bản thân vẫn chưa rời bến.

Không ai có thể quay trở về quá khứ để mà bắt đầu lại từ đầu, nhưng ai ai cũng đều có thể bắt đầu từ bây giờ, nhờ vậy mà có thể viết nên một kết cục hoàn toàn khác.

Thiên hạ không có điều ngẫu nhiên, mỗi người những lúc hoang mang buồn khổ, đều cần bạn bè ở bên cạnh khuyên bảo một đôi lời. Kỳ thật, vốn dĩ không phải chúng ta không hiểu những đạo lý này, chỉ là chúng ta đặc biệt muốn nghe người khác nhắc lại chúng, để nghiệm chứng và kiên định tính chính xác của những đạo lý này.

Trong đời người, chúng ta luôn có khá nhiều những khát khao và mong cầu như vậy.

Nhưng mà xét đến cùng, điều chúng ta khao khát nhất, chẳng qua chỉ là mong được người khác cần đến sự hiện diện của mình.

Con đường là những điều bản thân đã từng trải qua, chứ không phải là sự lựa chọn. Kiếp người luôn có một ngày sẽ phải hạ màn. Chúng ta đều sẽ đến lúc phải già đi, không kể trong tâm chúng ta được cõi đời bể dâu gột rửa thế nào, nhưng thâm tình vẫn tràn đầy như xưa.

Bởi không còn trẻ nữa, vậy nên càng thêm trân quý những gì mình có được; bởi đã trải qua năm tháng dài lâu, vậy nên thường hay nghĩ lại và cảm khái tình cảm chân thành trước đây.

Bởi chân thành đi cùng với nhau, tất nhiên điều lưu lại là dư vị ngọt ngào nhất trong cuộc sống.

Không người nào có thể đi cùng bạn cả đời, vậy nên bạn cần phải thích ứng với nỗi cô đơn; đời người, vốn chỉ như vở kịch vậy, hết thảy đều có duyên phận như thế, ráp thành mỗi một món quà hoàn mỹ.

Tìm kiếm niềm vui của cuộc sống thì phải dựa vào bản thân, luôn có những sự việc, chúng ta không mong muốn nó phát sinh, nhưng lại phải biết chấp nhận. Luôn có những điều, chúng ta không nguyện ý biết, nhưng lại cần phải hiểu rõ. Luôn có những người, không thể không có trong cuộc đời mình, nhưng ta cần phải học biết buông tay. Luôn có những khoảnh khắc, chúng ta không nguyện ý để nó trôi đi, nhưng lại phát hiện căn bản không thể làm được gì.

Bạn có trân quý sinh mệnh của mình hay không? Thế thì đừng có lãng phí thời gian thêm nữa, bởi thời gian là vốn liếng tổ thành sinh mệnh này.

Mỗi sáng thức dậy, hãy nhìn về phía ánh mặt trời, cố gắng vươn lên. Cuộc sống là xem nhẹ cơm áo gạo tiền; là bôn ba vất vả từ sáng đến tối. Là con người, ai cũng có bi hoan ly hợp, mặt trăng thì có tiếc nuối khi tròn khi khuyết. Đời người là quá trình đi đến nơi tận cùng, lặng nhìn áng mây trôi. Cuộc sống là sau khi đi khắp nghìn đèo vạn suối, cởi mở ngoảnh đầu nhìn lại những gì đã qua.

Niềm vui luôn thích ẩn mình trong những chi tiết nhỏ nhặt, hạnh phúc chẳng qua chỉ là thỏa mãn của tâm ta.

Không tranh cãi với người khác, không tranh cãi với bản thân, không tranh cãi với vận mệnh. Bởi lòng không tính toán so đo, vậy nên trong tâm lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ.

Kỳ thật, chúng ta đều có cỗ máy thời gian, đưa chúng ta trở về quá khứ gọi là ký ức, đưa đến tương lai thì được gọi là mộng cảnh.

Dùng miệng lưỡi tổn thương người, đó là một loại hành vi ngốc nghếch nhất. Một người có thể khống chế được cảm xúc không tốt của bản thân, làm được như vậy còn xuất sắc hơn cả một người có thể công hạ một thành trì. Nước sâu thì chảy chậm, người quý thì tự biết kiệm lời.

Xem thêm

[ad_2]