[ad_1]
“Thôi ta về với lũy tre xanh” đây là một câu chuyện nhân văn về đạo làm con khiến nhiều người day dứt khôn nguôi, nhất là những người đang trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Câu chuyện “Thôi ta về với lũy tre xanh”
Sau khi cúng 50 ngày cho ông xong, khách khứa đôi bên nội ngoại về hết, các con bà sáng hôm sau mới đi. Thế là từ nay chỉ còn lại một mình bà ở cái tuổi gần 60 với căn nhà cũ đầy ắp kỷ niệm.
Các con đi rồi, căn nhà như rộng thêm thang, vắng lặng. Hai cậu con trai sau khi học xong lấy vợ có con đều sống ở xa, đứa Hà Nội, đứa Sài Gòn. Hôm nay bà dọn dẹp nhà cửa gọn gàng xong, sang nhà hàng xóm cảm hơn họ đã giúp đỡ. Vừa về đến nhà, nghe có tiếng chuông điện thoại reo vang, nhấc ống nghe bên kia là tiếng đứa con trai ở Hà Nội của bà: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế? Đêm qua mẹ có ngủ được không?”
Cậu cả chỉ thương mẹ mất ngủ. Bà trả lời từ tốn: “Ừ con à, có ngủ ít thôi con. Con ở đâu mà có tiếng trẻ con thế?”
“Mẹ ơi, hôm nay cô giúp việc nhà con xin nghỉ về nhà chồng cô ấy ốm đi viện, sáng nay con vừa đưa cô ấy ra bến xe. Chúng con chưa tìm được ai trông nên con phải nghỉ ở nhà, mà công việc nhiều quá”
Lưỡng lự một lúc, bà thương con thương cháu nghĩ không có ai chăm sóc cháu bằng bà, ở nhà suốt cùng buồn, công việc xong xuôi rồi thì mình lên đỡ con cho nó khỏi phải đi thuê người ngoài vừa tốn tiền vừa không yên tâm. Nghĩ vậy, bà liền nói: “Thôi để mai mẹ lên trông Cún cho!”
Nghe tiếng con trai bà như reo lên trong máy: “Vâng mẹ ơi! Thế thì hay quá. Mẹ giúp chúng con nhé, sáng mai mẹ lên sớm cho kịp giờ con đi làm ạ. À, mẹ không phải mua gì đâu để đỡ phải xách nặng!”
Thế là sáng hôm sau bà ra chợ mua nào là gà, là vịt,… vì ở nhà toàn chỗ quen biết nên mua đồ ăn cũng an tâm hơn. Lên đến Hà Nội các con còn chưa ngủ dậy. Từ đó, bà ở hẳn với các con để trông cháu gái gần 2 tuổi.
Trước khi đi bà chỉ nghĩ lên đỡ đần con cái. Bà cũng đã nghe nhiều về việc mẹ chồng nàng dâu, biết rằng người già chỉ nên thăm con cháu chứ không nên ở trông cháu. Nhưng bà nghĩ, mình cứ yêu thương chăm sóc con cháu tận tình để giúp các con chứ có soi xét gì con dâu đâu mà ngại. Bà vốn là người có tình hiền hậu, nhẹ nhàng nên trong lòng cũng rất tự tin. Còn nếu khó quá thì thôi ta về với lũy tre xanh, chẳng có việc gì phải ngại cả.
Ngày xưa, bà cũng ở với mẹ chồng 16 năm đấy thôi, những lúc con nhỏ không có mẹ thì bí lắm chứ làm gì có người giúp việc như bây giờ, nếu có cũng chẳng có tiền mà thuê do thời ấy nghèo quá, chạy bữa ăn còn khó. Nghĩ lại bà thấy thương mẹ chồng chịu cực với mình, biết mẹ ở nhà trông cháu một mình buồn nên những lúc đi làm về bà thường ngồi tâm sự với mẹ. Ra ngoài thấy chuyện gì hay, vui bà đều về kể mẹ chồng nghe. Rồi bà còn xin việc cho hai người em chồng về làm việc cho gần mẹ, gần vợ chồng mà. Thấm thoát mà bây giờ bà đã lên chức bà nội rồi, nhanh thật.
Đêm cháu ngủ với bà, gần sáng bà nhẹ nhàng lừa cháu ngủ rồi dậy sớm đi ra chợ mua đồ ăn về nấu đồ ăn sáng cho con cháu để đỡ phải ra hàng vừa vội lại không đảm bảo vệ sinh. Cả nhà ăn sáng xong các con đi làm, đưa cháu lớn đi học còn Cún ở nhà với bà, rồi bà dọn dẹp nhà cửa, phơi quần áo và trông cháu. Chiều về, các con chỉ việc ăn cơm và nghỉ ngơi. Ngày qua ngày như thế, bà cháu có nhau rất vui vẻ, ấm áp.
Có một điều bà thấy con dâu rất ít nói chuyện với bà, thường một ngày cũng chỉ có đúng 3 câu sáng thì “Con chào mẹ con đi làm”, chiều về “Con chào mẹ”, và tối ăn con “Con mời mẹ”. Có lúc bà gợi chuyện ra nói con cũng im lặng. Thế nhưng, nói chuyện với chồng thì lại nói cười rất to. Bà thấy vậy trong lòng cũng buồn mà chẳng biết nói cùng ai. Mấy lần định hỏi con dâu nhưng ngại con trai nên lại thôi. Bà nấu ăn thì cũng chẳng thấy con dâu khen hay chê bao giờ, bà nghĩ do con bận rộn áp lực công việc vì bà nghe nói làm việc cho các công ty nước ngoài vất vả lắm. Lương thì cao thật đấy nhưng cạnh tranh lắm, nhiều lúc thương con thực sự.
Một hôm, bà dọn cơm ra bàn, con trai còn ở phòng tắm thì con dâu bê đĩa thịt luộc ở mâm ra thái lại thật mỏng, bà không nói gì. Hôm sau ăn tối bà rửa bát xong thì thấy con dâu lấy hết xuống rửa lại với vẻ mặt cau có. Bà tự nghĩ, khôn ngoan ra thì ăn xong nó bảo mẹ để con rửa, mẹ nghỉ đi mà tập có phải tốt hơn không. Rồi bà nghĩ, thôi bà cũng đi về chứ nói cho con trai biết các con lại cãi nhau không hay, có lẽ bản thân già rồi “nấu cơm không chín quét nhà không nên” đây mà…
Nhưng rồi, đỉnh điểm là một buổi sáng nọ bà đi tưới rau, con dâu nấu một nồi cơm nếp nhão như cháo, thấy còn nguyên đĩa to bà lấy cho cháu gái nó không ăn, bà thử thì thấy nhạt không có muối nên bà nhỏ nhẹ nói: “Con ơi, nấu cơm nếp thì cho vài hạt muối cho đậm đà con ạ”. Con dâu nghe thế liền đem cả đĩa ổ ụp vào thùng rác. Bà thấy vậy vẫn nhỏ nhẹ nói: “Mẹ đã ăn đâu mà con đổ đi?”, không ngờ con dâu bà quát to: “Không đậm đà thì ăn làm gì!”
Bà vẫn không nói gì, sáng mai bà gọi hai vợ chồng ra và nói: “Các con ạ, giờ các cháu lớn rồi không cần mẹ nữa, mẹ đi về đây! Khi nào cần mẹ lên giúp đỡ thì vợ chồng bàn nhau cho kỹ”. Rồi bà chia tay các cháu ra về, ôm cháu mà lòng bà buồn lắm, nhưng cố nén những giọt nước mắt đang rưng rưng…
Thế là bà về quê. Bà không muốn nói những chuyện đó cho con trai biết vì sợ các con cãi nhau. Bà thấy buồn, làm mẹ chồng bây giờ cũng khó thật đấy nhưng bà lại nghĩ: “Không sao! Nó đã hỗn láo gì với mình đâu, chẳng qua là do mình cố chấp mà thôi. Thôi ta về với lũy tre xanh, với ngôi nhà thân thương của ta, về với những người bạn già cùng đi tập dưỡng sinh tại nhà văn hóa vào những buổi chiều”. Có lẽ cái “kinh nghiệm” mà những người khác chia sẻ âu có cũng lý thật!.
Xem thêm: Nguồn gốc về sự ra đời của mje – Câu chuyện nhân văn đầy cảm động
[ad_2]