[ad_1]

Tha thứ có thể trở thành đức hạnh
Nguồn ảnh: Baomoi

Trong cuộc đời này, không có đường rẽ nào là không thể quay đầu lại, không có sai lầm nào là không thể cải chính. Đối diện với sai lầm của người khác, có khi khoan dung lại có sức mạnh cải biến hơn cả trừng phạt.

Cái gốc của tha thứ chính là tâm từ bi, lương thiện. Để có thể tha thứ cho người khác dễ dàng hơn, phải chăng bạn luôn nên nuôi dưỡng cho mình một tấm lòng thiện lương, nhân hậu?

Tuy nhiên, tha thứ không phải là chuyện dễ làm. Khi ta đã bị làm hại, bị tổn thương, bị phản bội, bỏ rơi hay bóc lột, thì sự tha thứ dường như là việc không thể thực hiện. Tuy nhiên, trừ khi ta tìm được cách nào đó để tha thứ cho người…

Khi còn là những đứa trẻ, chúng ta thường được nhắc nhở phải tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Nếu một đứa bé cướp đồ chơi của bạn mình, cha mẹ sẽ bắt chúng phải xin lỗi và tha thứ cho nhau. Lời xin lỗi đó được coi là tuyên ngôn của sự tha thứ. Tuy nhiên, sự hằn học và mâu thuẫn thì vẫn có thể còn đang chất chứa trong lòng.

Khi trưởng thành, chẳng còn ai nhắc nhở bạn phải làm điều này điều khác. Việc nghe được lời xin lỗi từ ai đó lại càng trở nên hiếm hoi. Cuộc sống dần thiếu đi sự chân thành và vị tha, lòng người càng khép lại, sự oán trách cũng nhiều lên.

Thực ra tha thứ là hành động chúng ta làm cho chính bản thân mình chứ không phải người khác. Nó thực sự là một trải nghiệm ý nghĩa trong cuộc đời giúp chúng ta tiếp tục bước đi.

Nếu không có sự tha thứ, chúng ta sẽ như thế nào nếu mọi người đều giữ chặt mọi tổn thương, mọi bất mãn, mọi sân hận. Nếu ta cứ giữ mọi thứ đó trong tâm, không chịu buông bỏ, thì cuộc sống sẽ khốn khổ thế nào.

Jack Kornfield đã nói, “Tha thứ làm cho quá khứ tốt hơn”. Trong ý nghĩa đó tha thứ không phải là cho người khác mà là cho mối liên hệ của ta đối với quá khứ. Khi bắt đầu khởi lên lòng tha thứ, đó chính là sự khởi đầu cho bản thân ta.

Chuyện xưa kể rằng, Sở Trang Vương một hôm cho bày yến tiệc thết đãi các đại thần. Trong tiệc, gió lớn nổi lên bỗng thổi tắt hết đèn nến. Khi ấy, một quan viên lợi dụng đêm tối kéo áo chọc ghẹo cung nữ của nhà vua. 

Người cung nữ ấy giật đứt giải mũ của ông này rồi tâu lên Sở Trang Vương, muốn thắp đèn nến lên, tìm xem ai là người đã chọc ghẹo mình và xử tội. Nhưng Sở Trang Vương gạt đi và tuyên bố: “Hôm nay các khanh uống rượu cùng ta mà không say đến đứt giải mũ thì chưa phải là thực bụng vui vậy!”. Thế là các đại thần văn võ đều giật đứt giải mũ của mình. Nhân thế mà người trêu ghẹo cung nữ kia không bị lộ mặt nữa.

Hai năm sau, nước Sở đánh nhau to với nước Tấn. Qua năm trận kịch chiến, quân Sở có một võ tướng liều mình, tả xung hữu đột, không màng sống chết, luôn đi tiên phong. Quân Sở nhờ vậy thắng luôn. Sau này Sở Trang Vương lấy làm lạ, bèn cho gọi đến hỏi ngọn ngành. Người ấy bèn thưa: “Thần chịu nghĩa xưa, đội ơn dày của bệ hạ đã tha cho tội khi quân. Vốn mong muốn liều chết để báo đền ân đức bệ hạ, đến nay thần mới có dịp. Thần là Tưởng Hùng, là người năm xưa trêu ghẹo cung nữ của bệ hạ trong tiệc rượu”.

Sở Trang Vương quả thực có lòng hào hiệp, bụng dạ cũng không chút hẹp hòi, nhỏ nhen. Nếu không tha thứ cho Tưởng Hùng lỗi lầm trên bàn rượu đêm hôm ấy thử hỏi lấy ai là kẻ tiên phong, xông vào mũi tên hòn đạn mà chiến đấu hết mình cho ông đây?

Người biết nói lời xin lỗi là người dũng cảm nhất. Người biết cách tha thứ là người mạnh mẽ nhất. Và người biết cách quên đi quá khứ đau buồn là người hạnh phúc nhất.

Hằng Tâm

Xem thêm

[ad_2]