[ad_1]
“Xin đừng phóng sinh” là câu chuyện khiến bạn phải dừng lại để suy ngẫm ý nghĩa thực sự của việc phóng sinh là gì, liệu rằng hành động của bản thân có đang tiếp tay cho cái ác?
Câu chuyện “Xin đừng phóng sinh”
Tôi không phải là người mộ đạo, tôi chỉ sống theo đạo tâm và hướng thiện. Nhưng mỗi năm, cứ lễ Tết và rằm tháng 7 tôi đều đi chùa. Mỗi lần như thế, tôi đều đứng trước lồng chim cầu nguyện và cảm nhận nỗi đau của chim sa lưới, chim trong lồng…
Người ta cho thuốc vào để chim yếu đi, chỉ bay được một ít trong khuôn viên chùa và 5 phút nữa thôi, nó sẽ lại bị bắt về để bán cho một người khác.
Chú chim cuối cùng này không còn đủ sức để bò ra khỏi lồng nói chi tới việc bay. Người phóng sinh chờ lâu quá đánh treo lồng lên cây.
Không biết có phải kiếp trước tôi là chim hay vì tôi quá mẫn cảm mà tôi luôn có thể cảm nhận và nghe được nỗi đau của từng cho chim trong lồng. Hôm nay cũng thế, tôi lại đứng trước lũ chim, chúng khóc, chúng van xin tôi thả chúng ra. Chúng đè lên nhau, đứa gãy cánh, đứa què giò, có một con ứa nước mắt nói với tôi rằng: “Xin bạn đừng nhìn tôi, xin bạn đừng mua tôi, đừng thả tôi, cứ để tôi chết trong lồng này. Hôm nay tôi đã được thả ra 4 lần rồi, tôi đau lắm, mệt mỏi lắm, tôi không thể bay, xin đường cho tôi hy vọng”.
Một con chim khác lại nói: “Nếu không ai mua, họ sẽ không làm vậy, họ đã cho chúng tôi uống nước thuốc, chúng tôi không thể bay xa. Cho dù bạn thả ra, chúng tôi cũng sẽ bị bắt về và lại đem đi bán, rồi lại bị bắt, một vòng luẩn quẩn. Nếu bạn không mua, họ sẽ chẳng bao giờ cần bắt chúng tôi, sẽ không bao giờ cần cho chúng tôi uống thứ nước thuốc khủng khiếp đó nữa. Làm ơn…làm ơn…hãy để chúng tôi hy sinh và những con chim khác sẽ không bao giờ chịu chung số phận này nữa. Làm ơn!”.
Rồi một người phụ nữ đến mua, người đàn bà bán chim nhẫn tâm quơ tay vào cái lồng đặc nghẹt, hốt từng nắm. Lũ chim bị bóp chặt, mỏ con này chọc vào mắt con kia, chúng la hét, giãy dụa, rỉ máu. Chúng đau đớn la lên “Đừng…đừng…hãy để chúng tôi được yên”.
Chú chim rời lồng bay được khoảng nửa mét phải nằm bẹp khoảng 10 phút mới loạng choạng bay thêm được một đoạn ngắn. Đợi người thả quay lưng bước đi, nó lại bị bắt nhốt tiếp.
Tôi đứng im bất lực. Tôi là kẻ hèn nhát, tôi khinh khi bản thân mình không dám đứng ra ngăn cả người phụ nữ đó như ngăn cản số người còn lại trên cái thế giới này xin đừng phóng sinh nữa.
Ngày xưa, đức Tam Tạng thấy bọn trẻ câu cá đã mua cá và thả về sông để làm phúc. Người ta bẫy chim để ăn vì mưu cầu cuộc sống, rồi người làm phúc vô tình nhìn thấy mua chim ấy để thả. Đó mới gọi là làm phúc chân chính. Ngày nay, những người bẫy chim không còn phải để ăn mà để bạn mua và thả. Vậy khi bạn mua có nghĩa là bạn tạo ra cầu thì ắt sẽ có cung. Do đó, xin đừng phóng sinh nữa, bởi việc bạn đang làm là ác vì bạn đang xúi giục họ bắt, hành hạ những con chim ấy và bạn sẽ cho họ tiền, vậy việc làm đó có thiện có phúc không?
Có thể bạn nói rằng, ngày nay họ cũng vì kế sinh nhai nên làm như vậy, cũng đâu khác gì ngày xưa. Thật ra nó khác chứ, vì ngày xưa những con chim bị bắt để ăn sẽ to khỏe và mập mạp và khi bạn thả nó sẽ được tung cánh bay xa, được trở về với gia đình của mình. Còn ngày nay, nếu bạn để ý kỹ, những con chim phóng sinh là những con sẻ nhỏ, hoặc là chim én, chim yến,…những con chim bé nhỏ, vô tội chỉ bị bắt vì một lý do duy nhất là để bán cho những người phóng sinh.
Tôi đứng đó, nước mắt ứa ra và tự sỉ vả mình hèn hạ vì không dám lên tiếng. Lũ chim được người đàn bà giơ cao đưa ra trước đức Phật, cầu chuyện và mở nắp. Nhưng lũ chim đứng yên, không hề muốn bay ra. Người đàn bà phóng sinh thò bàn tay mập mạp, bắt từng con thả ra, chúng bay một cách uể oải và đậu trên một nhành cây gần đó. Tôi biết lũ chim kia quá bé để ăn thịt, nếu thật sự không có ai mua thì vài ngày sau họ cũng sẽ phải thả nó về trời. Đằng này, cứ hết người này đến người khác tới mua nên họ bắt đi bắt lại, hành hạ chúng đến mệt lử và chết đi, thì khi đó họ sẽ bắt thêm những con khác thế vào. Một lồng chim trăm con có thể bán đi bán lại hàng chục lần.
Truyền thống chim phóng sinh giờ đây là một việc làm ác cần xóa bỏ. Nếu những người kia cần tiền, họ có thể bán nhang, bán vé số, bán hoa, bán trái cây,….có hàng trăm nghề ở đời để chọn. Xin đừng hành hạ những sinh vật bé nhỏ vô tội. Những người phóng sinh xin đừng đưa tiền, đừng tiếp tay cho hành động độc ác nọ, xin thương lấy lũ chim yếu ớt, đó cũng là một sinh mạng ở đời.
Làm ơn, xin đừng phóng sinh! Phúc ở đâu chưa thấy nhưng trước mắt đó là một tội ác đối với những chú chim bé nhỏ đáng thương!
Xem thêm: Cổ nhân nói: “Trước nhà trồng cây to, gia đạo lao dốc”, vì sao?
[ad_2]