[ad_1]

Trên thế gian này, người cô độc nhất là cha, được ca tụng ít nhất cũng là cha

Tục ngữ nói: “Công cha như núi Thái Sơn”, núi kia cao ngút lại âm thầm, sừng sững mà ẩn mình trong khói sương. Núi kia chất phác giản đơn lại ẩn chứa bao bí ẩn diệu kỳ. Núi chỉ có cỏ cây đất đá thô kệch nhưng chôn giữ trong lòng bao kho báu.

Cha là người nghiêm khắc nhất, cũng là người cô độc nhất trên đời. Nhưng tình cha sâu nặng, bạn có cảm nhận được không?

Trên thế giới này, người khó hiểu được nhất chính là cha. Một mặt cha dạy bảo con tiết kiệm, mặt khác lại lẳng lặng cho con tiền tiêu vặt. Cha trách mắng con mắc lỗi lầm, trong thâm tâm lại không nỡ thấy con bị trách mắng. Cha chưa từng khen con tài giỏi thế nào, trong thâm tâm lại vô cùng tự hào. Cha không muốn con yêu sớm, trong thâm tâm lại hy vọng tương lai con sẽ có một gia đình hạnh phúc.

Trên thế giới này, người yêu con nhất mà không biểu lộ ra chính là cha. Cha vui lòng làm ngựa cho con cưỡi. Cha dám vì con che chắn phong ba.

Trên thế giới này, người gánh vác gánh nặng nhất cho con chính là cha.

Trên thế giới này, người cô độc nhất cũng là cha.

Trải qua nhiều phong ba nhất là cha.

Được ca tụng ít nhất cũng là cha.

Cha ơi!

Sau này, con cũng muốn sẽ nắm bàn tay thô ráp của cha, như cha khi xưa nắm bàn tay nhỏ nhắn của con, để cùng đi bên cha hết quãng đường.

Có nhà thơ khuyết danh viết rằng:

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ,

Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha”.

Trong đường đời muôn lối tất bật ngược xuôi, cuộc sống với bao lo toan bề bộn cuốn trôi, khi ngoảnh đầu lại thì mẹ cha đã như lá úa trên cây, chỉ cơn gió thoảng là rụng rơi về nguồn cội.

Nếu có bao tình cảm yêu thương, săn sóc chưa kịp bày tỏ với mẹ cha, thì hãy tranh thủ thời gian khi lá vẫn còn xanh, chớ để lá vàng rụng rơi rồi mới chìm sâu trong hối tiếc.

Xem thêm

[ad_2]