[ad_1]
Trong nỗ lực làm vừa lòng tất cả mọi người, đôi khi con người ta không tránh khỏi phiền toái và lố bịch…
Chuyện kể rằng: Một người chủ cối xay cùng con trai mình dắt một con lừa ra chợ với hy vọng sẽ bán được nó. Trên đường đi, họ gặp một nhóm các cô gái vừa cười vừa nói rằng:
– Các cậu đã bao giờ trông thấy ai ngốc hơn hai người này chưa? Họ phải lê bước chậm chạp trên một con đường bụi bặm trong khi họ có thể cưỡi con lừa này!
Người chủ cối xay cho rằng những lời họ nói có lý nên đặt cậu con trai lên lưng con lừa còn ông ta thì đi bộ bên cạnh. Lúc đó, họ gặp một vài người bạn thân chào hỏi họ và nói:
– Anh sẽ làm hỏng con trai mình nếu anh để nó cưỡi lừa còn anh thì lê bước bên cạnh! Hãy để cho thằng bé lười nhác này đi bộ đi! Nó sẽ tốt hơn cho con trai anh đấy.
Người chủ cối xay làm theo lời khuyên của các bạn mình, ông ngồi lên lưng lừa và để cậu con trai đi theo sau. Chưa đi được bao xa thì họ gặp ngay một đoàn phụ nữ, trẻ em. Người chủ cối xay nghe thấy họ bảo rằng:
– Nhìn kìa, thật là một người ích kỷ! Ông ta thong thả ngồi trên lưng lừa nhưng lại để thằng bé tội nghiệp này cố gắng chạy theo.
Do đó, người chủ cối xay nhấc cả cậu con trai lên ngồi cùng mình trên lưng lừa. Đi thêm một quãng nữa, họ gặp mấy du khách và những người này hỏi họ là con lừa này thuộc về họ hay họ đi thuê. Người chủ cối xay trả lời rằng con lừa này là của ông ta và ông ta cùng con trai đang trên đường mang nó ra chợ bán. Nghe vậy, một du khách thốt lên:
– Trời ơi, với sức nặng như thế thì con vật tội nghiệp sẽ kiệt sức trước khi nó tới đó, và sẽ chẳng ai thèm nhìn nó nữa đâu. Tốt nhất là các bạn hãy khiêng nó đi!
– Bất kỳ điều gì làm anh hài lòng -người chủ cối xay nói – chúng tôi sẽ cố gắng.
Thế là họ leo xuống, dùng dây thừng buộc bốn chân con lừa lại, rồi dùng một cây sào lớn làm đòn khiêng, hai cha con người trước kẻ sau khiêng lừa đi vào tới thành phố. Đây là một cảnh tượng quá lố bịch đến nỗi rất nhiều người đổ ra xem và chế nhạo cha con người chủ cối xay một cách không thương tiếc, một số kẻ thậm chí còn gọi họ là ‘đồ điên’.
Cuối cùng, họ đi qua một cây cầu bắc ngang sông. Con lừa thấy vô cùng sợ hãi bởi những tiếng ồn ào xung quanh và tình huống khác thường mà nó đang phải chịu đựng nên đã cố giãy giụa, giằng kéo cho tới khi cái dây thừng trói nó bị đứt ra. Con vật tội nghiệp bị rơi xuống nước và chết đuối.
Người chủ cối xay bất hạnh vô cùng tức giận và xấu hổ. Ông và cậu con trai đành phải trở về nhà với hai bàn tay trắng.
***
Vậy đấy, trong nỗ lực làm vừa lòng tất cả mọi người, đôi khi con người ta không tránh khỏi phiền toái và lố bịch. Cổ ngữ có câu: ‘Thiên hạ bách nhân bách khẩu’: Người trong thiên hạ trăm người trăm miệng, thay vì thay đổi bản thân bởi điều tiếng của người khác, nên chăng hãy thay đổi chính mình theo chân lý và lẽ phải. Nhận ra là mình đúng rồi thì cứ kiên định mà làm thôi.
(Phỏng theo truyện ngụ ngôn của Aesop)
[ad_2]