[ad_1]

Đời người khổ đoản, thì hãy ung dung thản đãng đi đến cuối cuộc đời

Cuộc sống vốn không đau khổ, điều khiến người ta đau khổ là bởi dục vọng quá nhiều. Thân thể vốn không mệt mỏi, điều khiến người ta mệt mỏi là bởi gánh nặng quá nhiều.

Đời người dẫu không hoàn mỹ, thì hãy cứ cười ung dung

Dẫu có khổ hơn nữa, thì hãy dùng nụ cười của ngày hôm nay mà ngâm nó thành một đoạn ký ức ung dung. Dẫu có mệt mỏi hơn nữa, thì hãy dùng lãng quên để vượt qua muôn đạo hồng trần, khiến tâm ta không mảy may biến động. Quen biết một người, phải dựa vào duyên phận; hiểu rõ một người, phải dựa trên sự nhẫn nại; chinh phục một người, phải dựa vào trí huệ; chung sống với một người, ắt phải dựa vào lòng bao dung.

Cuộc đời vốn đã không hoàn mỹ, vậy nên hãy dùng một trái tim bình thản để xem xét mọi vật xung quanh. Đời người, sống được chính là một loại tâm tình, chỉ mong chúng ta ngày ngày vui vẻ. Chúng ta không phải là những con người hoàn mỹ, nhưng chúng ta đều ao ước sự hoàn mỹ. Những lúc cô đơn, chúng ta khích lệ bản thân mình, nỗ lực không ngừng sẽ có được thành tựu. Những lúc chỉ có một mình, chúng ta khuyên bảo bản thân, theo đuổi mới có thể có được thu hoạch. Có vậy, những lúc ngã lòng, chúng ta sẽ không từ bỏ; những lúc đắc ý, chúng ta sẽ không kiêu ngạo ngang tàng.

Đời người trăm ngàn mối, đừng quên sống vì lý tưởng của chính mình

Một đời vốn chẳng dài lâu, có những việc đừng hỏi người khác là vì sao, mà hãy hỏi bản thân dựa vào điều gì. Mọi chuyện đều tìm nguyên nhân từ bản thân, đừng vì thất bại mà trách móc người khác. Đừng làm quá nhiều những việc mà bản thân không muốn làm. Đừng chỉ chú ý đến cảm nhận của người khác, mà lại ủy khuất chính mình. Buông bỏ những gì đáng nên buông bỏ, nắm giữ những gì thuộc về bản thân. Bắt đầu từ bây giờ: Đừng mãi chỉ sống vì người khác, mà hãy nên sống vì lý tưởng của chính mình!

Một tâm thái tốt, làm người nâng được lên, làm việc buông được xuống, xử sự với người có thể hòa hợp với nhau. Người sống ở đời, có được có mất, có cho đi thì có nhận lại, vây cá và tay gấu không thể có được cả hai. Có những lúc, phó xuất của bạn không nhất định nhận được hồi báo, chỉ là bản thân phải hiểu rõ một chút, đừng quá khắt khe với bản thân mình. Trong sinh mệnh luôn có luân hồi của nó, trời xanh là công bằng, với mỗi một người đều xem trọng như nhau.

Đời người, có được một tri kỷ là thấy đủ lắm rồi

Hãy để tâm hồn của bản thân có một ao hồ thuần tịnh, những lúc mệt mỏi thì hãy chèo thuyền du ngoạn trên mặt hồ, gột sạch những tổn thương do bụi trần mang đến. Có được một người bạn thân, tài sản không phải bạn thân một đời của người ta, nhưng người bạn thân có những lúc lại là tài sản một đời của bạn. Mỗi người chúng ta đều mong có được bạn bè, người không có bạn bè thật đáng thương mà cũng đáng buồn. Có một người bạn thân cũng thật rất khó, bạn bè thật sự không nằm ở con số mà nằm ở tình thâm, như câu nói “đời người có được một tri kỷ đã thấy đủ lắm rồi”, “quân tử chi giao nhạt như nước”, hẳn là đạo lý này chăng?

Cuộc sống cũng như việc bạn cầm ly nước nóng trong tay, vậy nên cuộc sống này dù có nóng hơn, khó chịu hơn, cũng đừng nên buông tay. Bởi trong thời khắc bạn buông tay đó, điều bạn mất đi không chỉ là số nước thôi, mà còn là cả chiếc ly đó nữa. Thời gian dời đổi, bạn sẽ nhận ra được duyên phận thường đổi thay. Im lặng bình thản, cảm nhận ấm lạnh của tình người. Với người yêu thương bạn, dù bạn ở bên cạnh hay không, cũng đều sẽ nhớ nghĩ đến bạn. Còn người chỉ xem bạn như người dưng, dù bạn có tốt hơn nữa, họ vẫn hờ hững lạnh lùng. Dù là phồn hoa hay tầm thường, đều là quang cảnh thuộc về bản thân, nên hãy học biết đối diện.

Mỗi người đều là những cá thể độc lập, thật sự không có tình huống ai rời khỏi ai thì không thể sống tiếp được nữa. Đừng nên đánh giá quá cao sức nặng của bản thân mình trong tập thể, bởi vì một khi bạn lựa chọn rời đi, bạn sẽ phát hiện dù không có bạn, mặt trời vẫn mọc như thường! Học biết tha thứ cho những người đã làm tổn thương bạn, đơn giản là bởi họ cũng rất đáng thương…

Đời người khổ đoản, thì hãy ung dung thản đãng đi đến cuối cuộc đời

Đời người mấy chục năm, cuộc sống chính là một loại tâm tình. Giàu nghèo cũng vậy, được mất cũng vậy, thành bại cũng vậy, đều như mây khói, gió thổi liền tản mất ngay. Đời người, là quá trình không ngừng thu hoạch và từ bỏ, cần phải làm được “được không vui, mất không buồn, thành công kiêu, bại không nản”. Chớ nên chỉ chăm chăm ngưỡng vọng huy hoàng của người khác, càng không nên để tâm đến ánh hào quang của người khác, mà hãy giữ chắc cái tôi chân thật, sống với diện mạo chân thật vốn có của mình. Hãy lắng nghe cảm nhận bên trong nội tâm mình, chỉ cần có tấm lòng lương thiện, ngày tháng chính là một chuỗi những niềm vui, cuộc sống chính là một chuỗi chân thật.

Vốn dĩ, thế giới không phức tạp, điều phức tạp chính là nhân tâm, là do nhân tâm phức tạp khiến cho thế giới này trở nên phức tạp vậy. Đời người không cần phải tự mình chuốc lấy phiền não, mà bạn hãy chân thành đối đãi với mỗi một người bên cạnh, mỉm cười đối diện với cuộc sống hàng ngày, làm những việc bản thân mình cần làm. Dục vọng bớt một phần, tự do sẽ nhiều thêm một phần, sống cuộc sống của bản thân, đi tốt con đường của chính mình, khiến bản thân trở nên đơn giản bình dị, thì còn lo gì sẽ không có được niềm vui đây?

Trần gian ba nghìn việc, dửng dưng một nụ cười

Với sinh mệnh, cần phải thiết tha; với cuộc sống, cần phải nhiệt tình; với đời người, cần phải có mục tiêu theo đuổi. Những lúc đắc ý thì hãy xem nhẹ, những lúc ngã lòng thì hãy nghĩ thoáng. Trên đường đời của sinh mệnh, có gập ghềnh thì sẽ có rèn luyện, có chìm nổi thì sẽ có thể hội, có ánh mặt trời thì có hy vọng, có mưa rơi thì sẽ có cảm xúc dạt dào. Trần gian ba nghìn việc, dửng dưng một nụ cười. Đối mặt với các loại cảnh ngộ, chỉ cất lên một tiếng cười vang mà lướt qua, đây cũng là một loại ưu nhã của đời người.

Cần phải biết rằng đằng sau vinh quang là rất nhiều đau khổ mà người ngoài cuộc không hay biết. Với người mà mình không thích, hãy dùng nụ cười đáp lại, âm thầm lặng lẽ chúc phúc cho họ. Với những người mà mình quý mến, hãy biểu lộ chân tình, chân thành đối đãi với nhau. Người đang làm trời đang nhìn, trong cõi huyền diệu tự có nhân quả an bài. Mãi mãi ôm giữ trái tim thiện lương, những việc làm đúng hãy cứ tiếp tục. Luôn nhắc nhở bản thân mọi lúc, thay đổi bản thân, khiếm tốn làm người, chăm chỉ làm việc.

Mỗi một người đều đang theo đuổi nhân sinh vẹn toàn. Tuy vậy, thế gian không có vẹn toàn tuyệt đối. Mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng tròn rồi sẽ khuyết. Vậy nên, có thiếu sót mới sẽ có vĩnh hằng, không toàn vẹn đó mới gọi là đời người. Kỳ thật, cảnh giới tốt nhất chính là hoa chưa nở rộ, trăng chưa tròn đầy. Biết cúi đầu, sẽ không bao giờ va đụng phải ngưỡng cửa, chịu nhường bước, thì mới sẽ không bao giờ phải lùi bước.

Cuộc sống vốn đã rất khó khăn, vậy nên thoải mái cởi mở một chút, đừng có làm khó bản thân mình. Cuộc sống vốn đã rất khổ, vậy nên hồ đồ một chút, chớ nên cô phụ chính mình. Cuộc sống nhiều khi cũng rất mệt mỏi, vậy nên hãy lạc quan một chút, đừng quá miễn cưỡng bản thân. Đời người nhiều khi khó được như ý nguyện, vậy nên tấm lòng rộng mở một chút, đừng quá khắt khe với chính mình. Hãy tự hỏi lòng mình, rằng sẽ trân quý bản thân mình hơn, hãy đáp ứng bản thân, đừng mãi chỉ sống vì người khác. Hãy đồng ý với bản thân, để cho tầm nhìn vươn cao vươn xa một chút, nhận lời chính mình, sẽ không quá để tâm đến những người và sự việc không cần thiết.

Đời người là có hạn, đừng nên lưu lại quá nhiều điều nuối tiếc cho ngày mai. Rất nhiều người, rất nhiều sự việc, rất nhiều tình cảm, không cần ta phải bận lòng, hãy để chúng tan biến theo nụ cười, ấy là cách tốt nhất.

Hãy sống sao để được là chính bản thân mình: Không cần phải giả tạo ngụy trang, không cần ton hót nịnh nọt, không cần khôn khéo trơn tru, nghiêm túc làm việc, thẳng thắn làm người! Thời gian là trân quý nhất, hãy nắm bắt tốt khoảng thời gian hiện tại, trân quý những gì mình đã có, để cho sinh mệnh sống càng tuyệt vời hơn!

Xem thêm

[ad_2]