[ad_1]

Vì sao nói: “vàng biết ăn thịt người”?

Người xưa có câu “Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong”. Tất cả đều do niệm tham lam mà gây họa cho mình. Có vị thiền sư nói: “vàng biết ăn thịt người”. Cùng đọc câu chuyện dưới đây để có lý giải cho bản thân.

Có một người đến hỏi vị thiền sư : “Thưa thiền sư, trên đời này điều đáng sợ nhất?

Thiền sư trả lời: “Dục vọng!”

Nét mặt người kia căng ra, tỏ vẻ khó hiểu. Vị Thiền sư bèn nói tiếp: “Con hãy nghe ta kể một câu chuyện nhé”.

“Có một nhà sư hớt hải chạy từ trong rừng ra ngoài, bất ngờ ông gặp hai người đàn ông; họ là hai người bạn rất thân đang đi dạo bên rừng. Họ hỏi nhà sư: “Tại sao ngài lại hoảng sợ vậy?”

Nhà sư nói: “Thật là đáng sợ! Ta đã đào trúng phải một đống vàng ở trong rừng!”

Hai người đàn ông phá lên cười không nhịn được, rồi nói: “Ngài thật là ngốc quá! Đào được một đống vàng, sự việc tốt như vậy mà lại cho là chuyện đáng sợ sao. Thật là không thể hiểu nổi!”

Một người hỏi nhà sư: “Vậy ngài đào thấy vàng ở chỗ nào? Xin ngài nói cho chúng tôi biết với”.

Nhà sư nói: “Thứ đồ vật lợi hại đến vậy, hai người không sợ sao? Nó biết ăn thịt người đấy!”

Hai người kia không tin lời nói của nhà sư. Họ đồng thanh nói: “Chúng tôi không sợ. Ngài nói cho chúng tôi biết làm thế nào để tìm được nó”.

Nhà sư nói: “Nó nằm ngay dưới gốc cây ở đầu phía Tây của khu rừng”.

Đôi bạn thân này liền lập tức đi tới chỗ mà nhà sư nhắc đến; quả nhiên họ tìm thấy số vàng đó. Một người nói với người kia: “Vị hòa thượng thật quá ngốc. Mọi người đều khao khát có thật nhiều vàng, vậy mà trong mắt ông ấy nó lại trở thành thứ ăn thịt người”. Người kia cũng gật đầu đồng ý.

Vì sao nói: “vàng biết ăn thịt người”?
Ảnh minh họa.

Sau đó, đôi bạn này bắt đầu cùng nhau thảo luận cách làm sao mang được số vàng này về nhà. Một người trong số họ nói: “Ban ngày lấy về không an toàn, buổi tối đem về thì tốt hơn; tôi ở đây trông chừng, bạn đi tìm đồ ăn nhé. Chúng ta sẽ ăn cơm trưa ở chỗ này; chờ trời tối sẽ đem số vàng này về”.

Người kia nghe theo lời bạn mình và đi tìm đồ ăn. Người ở lại thầm nghĩ: “Giá mà mình được sở hữu hết số vàng này! Chờ hắn quay lại, mình sẽ dùng gậy gỗ đập chết; như vậy thì tất cả số vàng này đều thuộc về mình”.

Anh bạn đi lấy thức ăn cũng thầm nghĩ: “Mình về ăn một bữa no đã, sau đó bỏ thuốc độc vào đồ ăn của nó; nó chết rồi thì tất cả số vàng ấy đều là của mình”.

Kết quả là khi người bạn này mang đồ ăn đến rừng cây; một người đàn ông hung hăng cầm gậy gỗ đánh chết anh ta. Sau đó người đàn ông này nói: “Bạn thân mến, là do vàng ép tôi làm như vậy”.

Sau đó, anh ta mang thức ăn trở lại rừng và ăn từng miếng. Một lát sau, bụng anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng, nó cồn cào nóng như lửa đốt. Lúc này anh ta mới biết bản thân mình đã trúng độc. Lúc sắp chết, anh ta nói: “Lời vị hòa thượng kia nói thật quả là đúng!”

Câu chuyện này cũng đúng với câu nói của người xưa: “Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong!” Tất cả đều do niệm tham lam mà gây họa. Dục vọng đã biến đôi bạn thân thiết thành kẻ địch mà giết hại lẫn nhau.”

Sau khi thiền sư kể xong câu chuyện, ông nhắm khẽ mắt lại mà không nói gì. Người đàn ông kia nghe xong đã hiểu được ý nghĩa từ “Dục vọng” mà thiền sư nói đến lúc đầu.

Hóa ra thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là dục vọng. Người có quá nhiều dục vọng sẽ không biết đủ; càng không thể thấy vui vẻ và sẽ luôn gặp nhiều phiền não trong cuộc sống.

(Nguồn: Vision Times)

[ad_2]