[ad_1]

Đệ nhất cách phải kể là tướng ngũ tú. Ngũ tú gồm những gì ?
– Nha sĩ tự huỳnh ngọc, răng trắng như ngọc là cốt tú.
– Diện sắc tử khí, mặt hồng hào sáng rỡ như nhục tú.
– Mi thanh nhi phát minh, lông mày thanh thoát, tóc đen nhuận sáng là huyết tú.
– Thanh thanh nhi ngôn viễn, tiếng nói trong trẻo nghe xa rõ ràng là khí tú
– Nhãn thần minh, tinh thần đôi mắt đẹp và từ tường là chất tú.
Người đàn bà có đủ ngũ tú: cốt tú, nhục tú, huyết tú, khí tú, chất tú chẳng những tình duyên hạnh phúc mà còn lấy chồng sang quí, cuộc sống phát đạt nữa.
Nếu chỉ được một hai tú thôi thì còn phải phối hợp với những bộ vị khác mới được định cách. Tỉ dụ mắt đẹp mà sống mũi gẫy có thể dễ có tình nhưng  duyên hỏng.
Khi đã có đủ ngũ tú thì thường đương hiên nhan sắc phải đẹp. Người ấy xứng đáng với câu:
Dù em mặt ủ rầu rầu
Họ hàng thân thích rủ nhau mà nhìn
Tướng ngũ tú đàn ông học hành dễ đỗ đạt và thành công sớm.
Ngoài ra còn có những tướng tốt khác như:
– Yến ngữ thanh hoà, tiếng nói như chim yến hót âm thanh êm ấm.
– Nhĩ hậu nhi bạch, tai dầy mà trắng (hoặc hồng) hơn mặt.
– Ngách viên mấn phát ô nhuận, trán tròn tóc đèn sáng sủa.
– Mi thanh cảnh trường, cổ dài, lông mày thanh tú.
– Thị đoan kiều mị, có cái nhìn đoan trang mà vẫn làm mê lòng người.
– Nhân trung phân minh, có nhân trung rõ ràng dài không bị văn phá hay môi cong che lên.
– Tai quyền an an, đô má rộng lớn, lưỡng quyền ẩn ần mà không lộ.
– Tị tử đoan chính, mũi cao mà thẳng (xin nhắc lại cao phải phối hợp với quyền cốt).
– Thần hồng sĩ bạch, răng trắng môi hồng.
– Cốt nhục tương phụ, xương với thịt tương xứng, không xương thô thịt chảy.
Thái nhi vô diện chung tu qui
Tứ đức chiêu nhiên tính tự xương
Diệm nhi vô thái hà tu đạo
Thử thị tầm thường tiện phụ nhân
nghĩa là: Có phong thái và tâm hồn sang quí không cần đẹp cũng sanmg quí. Đẹp mà phong thái hạ tiện tức là loại đàn bà chẳng đáng nói
Thế nào là phong thái ?
Trần Hi Diên tiên sinh dạy: Dĩ tĩnh mặc vi chủ, khôn đạo nghị nhu, vô nhẫm tính, vô cương bạo  (phong thái lấy tĩnh mặc làm chủ, khôn đạo là nhu hoà không gặp đâu hay đấy, bừa bãi, không cứng rắn bao tháo).
Xem tướng cốt của phụ nữ nên nhìn vào bốn điểm căn bản:
Phu, tữ, tài và huyết khí.
Phu và tài ở cái mũi, cũng ở đôi môi.
Tử tức ở nhân trung, ngọa tằm (dưới mắt) và miệng Huyết khí ở da dẻ và đôi môi.
Bốn điểm văn bản thấy tốt là tướng được.
Để cho khỏi sơ sót lại còn phải nắm vững nguyên tắc quí trung hữu tiện (trong cái quí có cái tiện).
Thế nào là quí trung hữu tiện ?
Sách Quan nhân ư vi giảng rằng:
– Ngũ quan đoan chính (tai, mắt, mũi, miệng và lông mày) d0oan chính mà da dẻ khô thô.
– Cách cục thanh tú mà mắt nhìn gian trá.
– Tráng rộng bằng phẳng mà đi hay ngoái lại đằng sau.
– Mày dài mắt đẹp mà tóc mai lấn vào má.
– Ngũ nhạc (trán, lưỡng quyền, cằm và mũi) đôn hậu mà hay kinh hỉ rú lên.
– Răng trắng như ngọc mà tiếng nói rè vỡ và đa ngôn.
– Ấn đường cao vuông mà tính tình lơi lã.
– Đi đứng ngồi đoan chỉnh mà ưa cắn móng tay.
– Tiếng nói thanh sảng mà tinh thần say đắm hay cười.
– Mặt mũi thanh kỳ mà da dẻ lạnh ngắt.
Có quí trung hữu thì tất nhiên cũng phái có tiện trung hữu quí (trong cái tiện có cái quí).
Thế nào là tiện trung hữu quí ?
Sách Quan nhân ư vi  giảng rằng:
– Sơn lâm (hai bên góc trán) có vết phá nhưng trung nhạc (cái mũi) tròn đầy
– Trung nhạc nhỏ không cao nhưng mắt chính tinh thần thanh sảng
– Trán dô, quyền cao nhưng ấn đường vuông rộng và nổi lên
– Môi cong răng lộ nhưng mái tóc dài mềm
– Mắt lộ nhưng mồ hôi thơm và tinh định
– Mắt đục, tiếng nói vỡ nhưng địa các triều cũng
– Thịt nhiều nổi u nhưng nhãn thần sung túc
– Khí đoản, mày nhạc nhưng không kinh hải, không hoảng hốt
– Vai nhỏ, tóc lấn xuống trán nhưng mày đẹp, đầu mũi tròn nở.
– Do những tướng quí trung hữu tiện hay tiện trung hữu quí mà thành nhiều hiện tượng éo le cho tình duyên.
Éo le là sao?
Như nàng Từ Chiêu Bội thời Nam bắc Triều được Tiêu Địch hoàng đế của Lương Quốc,một vị vua hay chữ say mê và phong cho nàng làm hậu phi. Nhưng Từ Chiêu Bội lại hoàn toàn không thích làm bà hoàng hậu nên nàng tìm đủ mọi cách cho vua đuổi mình. Cứ mỗi đêm nàng chỉ đánh phấn thoa son trang điểm có nữa mặt thôi, còn một nữa để nguyên mộc mạc. Làm vậy, nàng có ý diễu cợt hoàng đế Tiêu Địch chột mắt. Vua tuy giận mà vẫn không chịu bỏ nàng. Uất ức, Từ Chiêu Bội loạn dâm lung tung trong triều. Không thể làm ngơ hơn được nữa, vua hạ lệnh mật thủ tiêu nàng.
Như nàng Lý Khuê đời Đường yêu con trai quan thứ sử họ Trịnh. Chàng là công tử vương tôn còn nàng là ca nhi. Chàng vao kinh ứng thí gặp nàng rồi bỏ thi. Lâu dần tiêu tiền hết, chủ ca viện đuổi Trịnh Sinh ra để Lý Khuê còn tiếp khách khác. Quê nhà thì xa, tiền không có, lại sợ không dám về, Trịnh Sinh đàng phải làm nghề phu đòn đám ma độ nhật.
Trịnh thứ sử vào kinh đô tìm con, thấy Trịnh Sinh làm nghề hạ tiện cho là con đã làm điềm nhục ông cha, đánh cho một trận tơi bời đuổi đi.
Cùng vô sở vi, trở về với công việc cũ thì đã có người cướp mất, Trịnh Sinh phải đi ăn mày.
Một hôm, vào buổi chiều tuyết rơi Lý Khuê đi dạo thì có người hành khất chạy đằng sau xin tiền ăn cơm vì đã ba bữa nay hắn nhịn đói. Nhìn lại, nàng nhận ra Trịnh Sinh, Lý Khuê xúc động rơi nuớc mắt thì ra chàng đã vì mình mà khổ sở đến nước này. Lý Khuê chẳng thèm để ý đến con mắt dòm ngó của thiên hạ, chỉ thấy người yêu rét co ro, nàng liền cởi phăng chiếc áo gấm nhồi bông khoác lên vai chàng cùng dìu nhau về kỹ viện.
Lý Khuê đem hết vốn liếng của cải để tự chuộc mình ra, bỏ nghề ca kỹ, nguyện kết tóc se tơ cùng Trịnh Sinh, ngày ngày dệt lụa, buôn vải và khuyên chồng yên tâm ăn học.
Cảm khích, Trịnh Sinh khổ công đọc sách, vài bốn năm sau thượng đăng khoa giáp và được bổ làm quan với chức Thượng Đô Giáp.
Vào triều, cha con gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, cật vắn căn do biết được hành vi nghĩa hiệp của Lý Khuê, Thứ sử họ Trịnh liền cho lập một đại lễ chính thức cưới Lý Khuê về làm dâu con.
Sách Tiền hiền tướng sử bảo trường hợp của Từ Chiêu Bội là quí trung hữu tiện, nàng có nhan sắc vương phi mà mang tâm hồn khắc bạc và quá nhiều nhẫn tính. Trường hợp của Lý Khuê là tiện trung hữu quí, nàng có tướng luân lạc nhưng tâm hồn cao thượng và tha thiết ân tình.
Có tướng quí trung hữu tiện thì giàu sang phú quý nhưng thiếu hạnh phúc, có tướng tiện trung hữu quí thì truân chuyên vất vả nhưng lòng thảnh thơi.

[ad_2]