[ad_1]

Tuổi trẻ không gắng sức, già cả phải ngậm ngùi

Thời gian không chờ đợi một ai. Đừng để đến khi tất cả các cánh cửa khép lại rồi, chúng ta mới ân hận về những chuyện đã qua.

Một chàng trai trẻ hơn 20 tuổi tham gia buổi họp lớp. Chúng bạn học cùng lớp năm nào, có người giờ đang theo học đại học, có người thì chuẩn bị bảo vệ luận án nghiên cứu sinh, có người thì đang theo học bằng tiến sĩ, có người thì chuẩn bị du học.

Trong buổi gặp mặt, mọi người đều chuyện trò vui vẻ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cổ kim trung ngoại, bàn luận về những dự tính trong tương lai. Riêng anh ta một câu cũng không chen vào được, khó khăn lắm mới đợi đến khi buổi họp kết thúc, anh nhanh chóng rời đi giống như trốn chạy vậy.

Về đến nhà, anh nằm gục xuống giường, cả đêm không sao ngủ được. Nghĩ đến bản thân lúc trẻ ham chơi, thường hay bỏ học chơi bời lêu lổng, đánh nhau sinh sự các kiểu. Người khác đang chuyên cần học tập thì anh cười nhạo người ta là con mọt sách, vừa đần vừa ngốc. Những năm tháng tuổi hoa chỉ trong nháy mắt ấy đã bị bản thân lãng phí như vậy. Nếu có cơ hội một lần nữa, anh nghĩ nhất định sẽ hết sức trân quý, chỉ là cuộc đời này không có “nếu như”, cũng không có khả năng quay lại từ đầu.

Một chàng trai trẻ hơn 30 tuổi tham gia buổi họp lớp, những người bạn học năm nào phần lớn đều đã gặt hái được thành tựu, có một mảnh trời riêng của mình, hoặc có được thành tích nhỏ trong một lĩnh vực nào đó. Anh nhìn lại bản thân, mấy năm sau tốt nghiệp đại học giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy, đi làm thì chuyển hết chỗ này đến chỗ khác, nơi lâu nhất chẳng được nửa năm.

Lúc mới bắt đầu, anh luôn tìm cho mình một lý do khách quan: nào là cấp trên không xem trọng, nào là đồng nghiệp không chịu hợp tác, hoặc là bản thân không đủ trình độ chuyên môn, không có không gian phát triển… Đều là những lý do như vậy! Hiện giờ bản thân anh vẫn chỉ là nhân viên mới của một đơn vị mà anh mới nhảy việc sang. Điều này biết than trách ai đây? Than trách vận mệnh bất công chăng? Than trách đời người vô thường, không được như ý chăng? Thật ra đều không phải.

Một người trung niên hơn 40 tuổi tham gia buổi họp lớp. Những người bạn học cùng lớp năm nào, phần nhiều là đến cả gia đình, vợ thì dịu dàng chu đáo, con cái thì ngây thơ vui vẻ, thật đúng là hạnh phúc mỹ mãn. Duy chỉ có anh là một thân một mình cô đơn lẻ bóng, vợ không có mà con cũng không. Không phải anh không có cơ hội để có được hạnh phúc, mà là anh đã bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác. Nào là người này không đủ đẹp, nào là người kia không dịu dàng, nào là người này học vấn không cao, người kia công việc không ổn định. Khó khăn lắm mới cưới được vợ, nhưng anh lại không thể chịu đựng được các khuyết điểm nhỏ hay tật xấu của đối phương. Cuối cùng là ly hôn, anh trở thành một người cô đơn, một người đứng ngoài lề hạnh phúc.

Một người hơn 50 tuổi tham gia buổi họp lớp. Những người bạn học cùng lớp năm nào, phần nhiều đều là thân thể khỏe mạnh, sức lực cường tráng, sống lưng thẳng tắp. 50 tuổi vẫn chưa phải là cái tuổi quá già, nhưng khi nhìn lại bản thân, thật sự có chút thê thảm không nỡ nhìn: sống lưng cũng đã cong, lưng cũng đã gù, hơn nữa đầu tóc đã bạc gần hết, giống như có sát thủ sức khỏe đang ẩn náu bên trong thân thể.

Nếu truy xét nguyên nhân, có phải là điều kiện bẩm sinh của bản thân thua kém người ta chăng? Đương nhiên không phải. Chỉ là thời trai trẻ, quanh năm suốt tháng anh đều bận rộn với các việc xã giao, cuộc sống không có quy luật, rượu chè quá độ, hút thuốc vô số. Những lúc người ta bận rộn rèn luyện thể dục thì anh lại lười nhác, những lúc người ta đi ngủ thì anh lại thức đêm. Anh đã hao mòn sức khỏe của mình quá mức, thử hỏi thân thể anh có thể so bì cùng người khác chăng?

Tuổi trẻ không gắng sức, già cả phải ngậm ngùi
(Ảnh: farmacialago.it)

Có câu nói: Mùa nào sẽ trổ hoa của mùa đó. Con người cũng như vậy, đến một độ tuổi nào thì cần làm việc gì đó, cần lựa chọn mục tiêu đời người của mình, sau đó không ngừng nỗ lực vươn lên. Trong cuộc sống có rất nhiều việc không thể đợi chờ, ví như hiếu thảo cha mẹ là không thể chờ, tận hưởng niềm vui của tình thân là không thể chờ. Hễ chờ đợi thì thành ra phí hoài thời gian, đợi đến khi mọi cánh cửa phía sau đều đã đóng hết thì tất cả đều đã quá muộn màng. Chúng ta thờ ơ với cuộc sống, thì cuộc sống cũng sẽ thờ ơ lại với chúng ta…

Thuận An
Theo Nhân Sinh Ốc

Xem thêm

[ad_2]