[ad_1]
Dòng đời biến động, thiện đãi bản thân chính là dành cho mình phúc phận lớn nhất. Trong “Thuyết văn giải tự” có ghi rằng: “Thiên địa chi sinh, tối quý giả dã.” Ý nói, “Nhân” là điều quý giá nhất, là giá trị cốt lõi bên trong con người. Nhân chính là tình cảm, cảm xúc cao thượng của con người trên đời, là cái đạo lý làm người mà bất kỳ ai cũng phải tu dưỡng hàng ngày.
Khổng Tử giảng: “Người nhân là người có thể làm cho năm điều đức hạnh phổ cập trong thiên hạ”. Năm đức ấy là ‘cung, khoan, tín, mẫn, huệ’. Nếu mình nghiêm trang cung kính thì chẳng ai dám khinh mình. Nếu mình có lòng rộng lượng thì mình thu phục được lòng người. Nếu mình có đức tính thật thì người ta tin cậy mình. Nếu mình cần mẫn siêng năng thì làm được công việc hữu ích. Nếu mình thi ân bố đức gia huệ thì mình sai khiến được người.”
Trời không phụ người có đạo
Tu nhân tích đức, làm việc thiện quá vô tư thì có thiệt thòi cho một người nào đó quá? Một người làm việc tốt, thực sự không có phúc báo sao? Đó chỉ là chúng ta không biết, không cảm nhận thấy mà thôi!
Có một đôi mắt to luôn luôn nhìn chăm chú vào chúng ta ở cõi hồng trần này, ghi chép lại một cách tỉ mỉ hết thảy từng ý từng niệm, từng hành vi thiện và ác của chúng ta, tuyệt đối không sai một điểm nào. Bởi vậy mà người xưa thường nói: “Người đang làm, trời đang nhìn”.
Người không đủ bản lĩnh mới nghĩ đến việc dựa dẫm vào kẻ khác. Người không đủ thanh tỉnh mới tin sự hào nhoáng bề ngoài. Người không đủ lớn mạnh mới phải hùa theo niềm vui của người khác.
Đất không phụ người có nhân
Mỗi con người chúng ta đều tồn tại 2 mặt “tốt” và “xấu”. Chỉ khi học tính tốt, bỏ tính xấu, thì tâm hồn con người trở nên thanh khiết, tươi đẹp và toàn diện hơn. Vậy làm sao để bồi dưỡng tâm tính tốt và loại bỏ những tính xấu?
Người sống ở đời, gieo nhân nào gặt quả nấy, nhân quả tuần hoàn, thiên lý soi rọi, chà đạp nhân luân ắt sẽ nhận phải báo ứng, dù cho đến kiếp sau cũng sẽ bởi vậy mà sống rất bi thảm.
Hoài niệm mãi quá khứ là bởi vì bạn chưa bao giờ muốn quên đi. Việc trên đời đều đã có an bài, định số. Người đáng phải gặp thì sẽ gặp. Chuyện nên xảy ra ắt sẽ xảy ra. Năm tháng qua đi lòng khắc khoải. Quên đi một cái tên không khó. Quên đi một ký ức mới thật khó sao.
Gặp chuyện phiền não, xin hãy tin mọi thứ chỉ là khảo nghiệm. Xe đến chân núi ắt có đường. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng ổn, nếu còn chưa ổn thì ắt chưa phải tận cùng. Xưa nay, Trời không phụ người có đạo, Đất không phụ người có nhân. Người không phụ người có nghĩa.
Người không phụ người có nghĩa
Người xưa đã từng nói: “Tiền bạc không là gì, nhân nghĩa mới đáng giá nghìn vàng, thu nhập chỉ cần đáp ứng được nhu cầu tối thiểu của cuộc sống là được, phần dư ra nên giúp đỡ người khác. Việc này ý nghĩa hơn nhiều với việc giữ lại của cải để bản thân hưởng thụ”.
Tuy vậy, bạn bè tốt đến mấy vẫn phải giữ khoảng cách nhất định: Cảnh giới cao nhất của tình bạn là có thể sát cánh tương trợ lúc khó khăn nhưng cũng phải giữ cho nhau sự độc lập.
Trong quan hệ giữa người với người, nghĩ cho mình trước chỉ là kẻ khôn ranh: Nghĩ cho người khác trước lại là một cảnh giới. Lý giải được người thì không sợ thiên hạ không có người hiểu ta. Nhưng kết bạn khắp thiên hạ, tri kỷ hỏi mấy người?
Cổ nhân luôn đem “Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín” làm tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá đạo đức của một người là cao hay thấp. Năm đức ấy cũng được coi là nguyên tắc để điều chỉnh các mối quan hệ giữa người với người trong xã hội, sao cho hợp luân lý đạo đức.
Gia An biên tập
[ad_2]