[ad_1]

Thiên tai và ôn dịch khiến nhân loại minh bạch rằng: Nhân sinh vô thường, hãy trân quý hết thảy mọi thứ trên đời

Trong cuộc đời, nhất định phải trải qua một lần đối mặt với sinh tử mới có thể minh bạch sinh mệnh quan trọng tới nhường nào, phải lâm trọng bệnh mới hiểu cuộc sống thật tuyệt vời biết bao. Thế sự vô thường, đời người là hữu hạn. Sinh mệnh mong manh, ngắn ngủi, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên, hãy sống trọn vẹn với hiện tại, trân quý mọi người xung quanh.

Trong những năm gần đây, trên thế giới thường xuyên xảy ra những thảm họa, động đất, sóng thần, dịch bệnh, lũ lụt, hạn hán …  khiến vô số người phải “âm dương cách biệt” với người thân, bạn bè. Mỗi khi nhìn thấy một hình ảnh khiến người ta dâng nên sự buồn thương, mỗi khi nghe tiếng khóc thảm thiết của người chịu cảnh mất đi người thân, nhiều người trong chúng ta ắt hẳn sẽ không kìm được sự chua xót mà thốt lên: Sinh mệnh quả thực mong manh làm sao!

Có thể, ngày hôm qua vẫn còn được nhận những sự quan tâm chăm sóc, nghe những lời cằn nhằn của cha mẹ, hôm nay lại phải chịu cảnh “người tóc trắng tiễn người tóc xanh” , không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc đau buồn đó, những ngày tháng tương lai rồi sẽ là mưa sầu gió tủi.

Có thể, ngày hôm qua, cặp vợ chồng yêu nhau tay trong tay đi dạo phố, nhưng hôm nay họ phải vĩnh viễn rời xa nhau, những lời đã hứa sẽ cùng đi với nhau đến hết chặng đường đời, giờ đây đành để lại cho nửa kia những nỗi đau khó thể xóa nhòa.

Có thể, ngày hôm qua vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn trong mắt mẹ, nhưng hôm nay đã mất đi bến ấm nương tựa, tiếng khóc nức nở, tiếc thương cho người đã khuất, vĩnh viễn không thể đưa người quay trở lại.

Có thể, ngày hôm qua chúng ta còn là bạn bè thân thiết, là người thân, đồng nghiệp của nhau. Hôm nay, có biết bao người trong số đó lặng lẽ ra đi đến thế giới bên kia.

Sinh mệnh quả thực là mong manh! Trong thế giới “công nghệ, hiện đại” tưởng chừng như là an toàn, nhiều người trong chúng ta từng tự tin hô vang “Trời không sợ, đất cũng không sợ”, “không tín Thần, không tín Phật”, khi nhiều người tưởng chừng rằng, mình có thể làm chủ thế giới, thì một thảm họa bất ngờ ập tới, khiến chúng ta nhận ra bản chất cũng như ý nghĩa thực sự của sinh mệnh. Giờ đây, khi đối mặt với tai họa từ trời giáng xuống, ai còn dám nói một cách không sợ hãi rằng: “Chúng ta là toàn năng không? Chúng ta không hề sợ hãi không?” Liệu chúng ta còn dám nói như vậy không?

Nếu không dám, chúng ta phải học cách khiêm tốn, học cách trân trọng, học cách yêu thương và học cách cảm ân.

Hãy học cách khiêm tốn, tự nguyện phóng hạ cái tôi, biết kính sợ, lắng nghe và phục tùng, bởi mỗi cá nhân chỉ là một hạt cát trong đại dương bao la mà thôi. Đối mặt với Thiên địa, chúng ta phải biết kính sợ, tự nguyện “đầu hàng” trước sức mạnh vượt xa nhân loại và tin rằng đó là sức mạnh chi phối chúng ta. Khi đối mặt với vạn vật trong thiên nhiên, chúng ta cũng phải học cách lắng nghe, lắng nghe niềm vui, nỗi đau và cả tiếng than thở, và sau đó suy ngẫm về mọi hành động, mọi lời nói và hành động của chúng ta. Khi đối mặt với tai họa, chúng ta càng phải biết nhẫn chịu, biết bao dung, biết sám hối, để Chúa nhìn thấy tấm lòng khiêm nhường và lòng thành kính của chúng ta.

Hãy học cách biết ơn, và hãy biết ơn tất cả mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta, để khiến cuộc sống này không còn đơn điệu và nhạt nhòa.

Biết ơn Chúa đã ban cho chúng ta một thế giới phong phú như vậy, luôn từ bi và bao dung với tất cả chúng ta, cảm ơn đấng sinh thành đã nuôi dưỡng, cảm ơn những bạn bè đồng nghiệp đã đồng hành cùng nhau vượt qua những gian khó trên mọi nẻo đường, hãy cảm ơn vì những đứa con đáng yêu đã xuất hiện cuộc sống của bạn, và cảm ơn những người bạn đã không bỏ rơi bạn trong cơn nguy khốn, cảm ơn bạn vì tất cả những đau khổ trong cuộc sống, cảm ơn vì hôm nay bản thân còn được sống, được cống hiến hết mình…

Hãy học cách trân quý hết thảy mọi thứ, trân trọng tất cả những gì bản thân đang có: trân trọng tất cả những người yêu thương bạn như cha mẹ, anh chị em, vợ chồng, con cái, bạn bè, trân trọng và xây dựng nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, trân trọng công việc dù là vừa ý hay không vừa ý, trân trọng từng giây từng phút, trân trọng từng nụ cười, trân trọng từng hơi ấm …

Những điều tưởng chừng như đơn giản trước kia, khi đối mặt với giây phút sinh tử, bỗng chốc trở thành quý giá. Từ giây phút này, hãy đừng bỏ lỡ, hãy học cách trân trọng và biết ơn mọi thứ, hãy làm điều đó, ngay từ bây giờ.

Thiên tại, ôn dịch khiến tất cả chúng ta đều minh bạch rằng:

Thế sự vô thường, đời người là hữu hạn. Sinh mệnh mong manh, ngắn ngủi, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

Vậy nên, hãy sống trọn vẹn với hiện tại, trân quý mọi người xung quanh.Những việc cần làm, hãy gắng hoàn tất; những người nhung nhớ, hãy sớm gặp mặt. Đừng lưu lại tiếc nuối suốt một đời.

Trong cuộc đời, nhất định phải trải qua một lần sinh tử mới có thể minh bạch sinh mệnh quan trọng tới nhường nào, phải trải lâm trọng bệnh mới hiểu cuộc sống thật tuyệt vời biết bao.

Hy vọng chúng ta có thể sớm lĩnh ngộ những điều trân quý trong sinh mệnh. Nhân tâm hướng thiện, kính Trời kính Phật, đắc được sự bảo hộ của Thần Phật.

Và trong suốt phần đời còn lại, hãy sống khỏe mạnh, nuôi dưỡng một trái tim chân thành, thiện lương, nhẫn nại, sống một cuộc đời ý nghĩa để trọn kiếp bình an!

 

Nguồn: Secretchina

Lan Hòa biên tập

[ad_2]