[ad_1]

Tại sao không phải ai cũng có tướng mạo xinh đẹp, giàu có và tình yêu đích thực. Câu trả lời của Đức Phật khiến thế nhân tỉnh ngộ

Bậc trí giả hỏi Đức Phật: Tại sao Ngài không ban cho tất cả phụ nữ sắc đẹp khiến cho “hoa nhường nguyệt thẹn”, một dung mạo “quốc sắc thiên hương?”

Đức Phật nói: Không phải người phụ nữ nào cũng có phẩm hạnh cao khiết, tính cách mềm mại và đoan trang, có thể nhẫn nại, không so đo tính toán. Người phụ nữ có tấm lòng bao dung, hiền hòa, khiêm tốn và biết lễ nghĩa, có tấm lòng thiện lành như nước trong, mới có thể sở hữu dung mạo phi phàm, thoát tục, lay động lòng người. Từ đó, cuộc sống mới có thể sung túc, phúc đức tự nhiên cao quý.

Vẻ đẹp bề ngoài, chỉ là chớp nhoáng, dùng để che mặt và “mê hoặc” thế nhân. Không có vẻ đẹp nào sánh bằng một trái tim thuần khiết, nhân ái.

Bậc trí giả hỏi Đức Phật: Vì sao Ngài không ban cho đàn ông dồi dào của cải?

Đức Phật nói: Không phải tất cả những người đàn ông đều có thể hào phóng và biết cách cho đi. Chỉ khi có tấm lòng rộng lớn, không so đo, tính toán những lợi ích nhỏ nhoi, thường dùng kim tiền để giúp đỡ những người khó khăn hơn mình, không tham lam hay đố kị, cũng không cố gắng chiếm tài sản của người khác, tích cực làm nhiều việc thiện nhiều hơn nữa… Người đàn ông như vậy thì tương lai nhất định sẽ giàu có, an nhiên tự tại.

Những thứ của cải vật chất ở cõi người thường chỉ là ảo ảnh, con người khi chết đi, nhục thân cũng không mang theo được, huống hồ là của cải vật chất kia. Nhân sinh vô thường, bởi vậy, sống trên đời hãy biết bố thí, tiền bạc chỉ là vật ngoại thân. Hà cớ gì phải lao thân khổ tứ vì điều đó? Chi bằng cứ tích đức hành thiện, bởi Đức kia là thứ muôn đời.

Bậc trí giả hỏi Đức Phật: Vì sao không ban tình yêu đích thực cho thiên hạ?

Đức Phật viết: Hỏi mấy ai thấu tỏ tình yêu đích thực là gì? Thế nhân thường thích làm phiền, chiếm hữu, đề phòng và kiểm soát người khác. Tuy nhiên, một tình yêu đích thực, chính là một trái tim vị tha, một tâm hồn vô tư vô ưu, vô dục vô cầu, trong mối quan hệ thì có thể sẵn sàng hy sinh và đảm đương trách nhiệm.

Tình yêu đích thực cũng giống như ánh nắng mùa đông vậy, mang đến cho người ta sự ấm áp, tiếp thêm nguồn năng lượng cho sinh mệnh của chúng ta.Tình yêu đích thực là khi chúng ta cho đi mà không cần báo đáp, là khi ta tận tâm với người khác mà không cầu sự trả ơn. Một tình yêu đích thực xuất phát từ tâm hồn có thể xả bỏ những thứ khó thể xả, có thể “nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”, đó chính là cái gọi lại tình yêu đích thực.

Con người sống trong thế tục, chìm trong biển cả dục vọng, cũng giống như con sâu, tự trói buộc bản thân vào trong vỏ kén, không thể giải thoát chính mình. Quay cuồng trong biển tình và dục vọng, ngược xuôi theo dòng chảy không ngừng, mắc kẹt trong sự buồn phiền và đau khổ. Vì vậy, họ dần mất đi trí huệ và năng lượng. Bất luận là vùng vẫy như thế nào, họ vẫn không tìm ra lối thoát, từ đó chìm trong biển luân hồi từ đời này qua đời khác.

Bậc trí giả hỏi Đức Phật: Tại sao Ngài không để tất cả mọi người thân cận với Phật Pháp?

Đức Phật: “Muốn đến gần với Phật Pháp, cần phải có đủ thiện căn, nhân duyên và Phật đức. Còn chúng sinh trong thời mạt Pháp, thiện căn nông, phúc báo cũng nông, nghiệp chướng nặng nề. Hơn nữa, có rất nhiều người không còn tin vào nhân quả.

Một người khi ở trần thế hành nhiều điều ác, sau này nhất định sẽ phải chịu tội nghiệp, muốn thoát khỏi cũng không cách nào. Nếu con người không chú trọng tu dưỡng đạo đức, thì sẽ không có đường lui, dẫn đến tình trạng “một khi mất đi thân người thì vạn kiếp bất phục”.

 

Lan Hòa biên tập

Nguồn: Dusheng

[ad_2]