[ad_1]

Lợi nhuận của tình yêu
Ảnh: Internet

Thành công không chỉ là bạn có được bao nhiêu tiền, nhà to đến đâu, mà quan trọng hơn là bạn giúp đỡ người khác được bao nhiêu, có bao nhiêu người cảm động và trưởng thành lên nhờ bạn.

Cách đây 15 năm, tôi có một chuyến công tác đến thành phố này, sau khi nói chuyện công việc, tôi đi đến trung tâm thương mại để mua một vài món quà cho đồng nghiệp của mình.

Thông thường, tôi thích mang theo tiền xu khi tôi đến trung tâm mua sắm, vì đôi khi có những người ăn xin gần trung tâm mua sắm, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu tôi cho một hoặc hai đồng xu. Hôm nay cũng vậy, trong túi vẫn còn một ít xu, nên tôi đã phân phát một chục đồng cho đám trẻ ăn xin.

Ngay sau đó, tôi thấy một cậu bé đang nhìn tôi giơ một tấm biển, chắc chắn đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi bước lại gần cậu ta và thấy cậu ta khoảng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo xộc xệch nhưng sạch sẽ, đầu tóc chải gọn gàng. Không giống như những người khác có một chiếc lọ tráng men trong tay, trên tấm biển một bên ghi là “đánh giày”, một bên ghi “tôi cần một chiếc hộp giày”. Lúc đó tôi đang đầu tư kinh doanh, dù sao vẫn còn thời gian nên tôi hỏi cậu bé cần bao nhiêu, cậu bé nói: “125 tệ”

Tôi lắc đầu và nói hộp giày mà cậu ấy muốn đắt quá.

Cậu bé cho biết không đắt, cũng cho biết đã đi chợ đầu mối 4 lần và nhìn thấy hết, muốn mua những hộp chuyên dụng, phân, dầu lau, bàn chải mềm và hơn chục loại xi đánh giày. .Không có 125 tệ thì không thể đáp ứng được yêu cầu của cậu ta. Cậu bé nói tiếng địa phương và nói một cách thận trọng.

Tôi hỏi cậu ta bây giờ cậu có bao nhiêu tiền, nhưng cậu bé thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, cậu bé nói rằng cậu đã có 35 tệ, và vẫn còn thiếu 90 tệ.

Tôi nghiêm túc nhìn cậu bé và xác định cậu ta không phải là kẻ nói dối, vì vậy tôi lấy ví ra, lấy ra 90 tệ và nói: “90 tệ này là đầu tư của tôi. Có một điều kiện, người nhận tiền từ bạn. Kể từ lúc đó, chúng ta là đối tác của nhau. Tôi ở thành phố này 5 ngày, và trong vòng 5 ngày, bạn không chỉ trả cho tôi 90 tệ mà tôi còn trả lãi 1 tệ. Nếu bạn đồng ý với điều kiện này, 90 tệ bây giờ là của bạn.

Cậu bé nhìn tôi thích thú và đồng ý.

Cậu bé cũng kể rằng cậu học lớp 6 và chỉ đi học 3 ngày trong tuần, những ngày còn lại phải chăn gia súc, chăn cừu và giúp mẹ làm ruộng, nhưng điểm của cậu chưa bao giờ trượt khỏi tốp ba, vì vậy cậu ấy là người giỏi nhất.

Khi tôi hỏi tại sao lại mua hộp đánh giày, cậu ấy nói: “Vì nhà cháu nghèo nên cháu muốn nhân dịp kỳ nghỉ hè để kiếm thêm tiền đóng học phí”.

Tôi ngưỡng mộ nhìn cậu bé, rồi cùng cậu đến chợ đầu mối để mua một chiếc hộp đánh giày và nhiều đồ dùng đánh giày khác.

Cậu bé đang xách một chiếc hộp, chuẩn bị kê quầy hàng ngay lối vào trung tâm thương mại.

Tôi lắc đầu nói: “Là đối tác của anh, để lấy lại chi phí cho chính mình, tôi có nghĩa vụ nhắc anh chọn địa điểm kinh doanh phù hợp.” Bên trong trung tâm mua sắm có những người đánh giày miễn phí, và nhiều người biết đến.

Chàng trai nghiêm túc suy nghĩ về điều đó và hỏi: “Chọn khách sạn đối diện thì sao? “

Tôi nghĩ, “Đây là một thành phố du lịch, và ngày nào cũng có những chuyến xe chở người đến ở trong khách sạn đó. Họ đã mệt mỏi vì hành trình của mình và nhất định phải đánh sạch giày khi ra ngoài vào ngày hôm sau.” Tôi nghĩ đến đây, liền đáp ứng yêu cầu của cậu bé. 

Thế là cậu bé ngồi xuống gần cửa khách sạn, đặt hộp đánh giày xa cửa hơn một chút, nhìn trái nhìn phải không có ai chú ý đến chúng tôi, liền nói với tôi: “Sao chú không cho cháu trả lãi 1 tệ ngay bây giờ? Chú cũng cần biết mức độ dịch vụ của cháu chứ”?

Tôi bật cười thành tiếng, tên tiểu tử này đúng là láu cá, định đánh giày cho tôi, còn dùng phí đánh giày bù lãi 1 tệ.

Tôi ngưỡng mộ sự khôn khéo của cậu ấy, vì vậy tôi ngồi xuống băng ghế của và nói, “Nếu cháu đánh bóng không tốt, cháu đang nói dối, và tôi đang đầu tư vào một người không trung thực, và tôi đang thất bại.

Thằng bé lắc đầu như lạch cạch cho biết mình là người giỏi nhất, tập đánh giày ở nhà cả tháng trời. “Chú biết đấy, ở quê không mấy ai có được vài đôi giày da xịn, cháu nhờ họ lấy từng đôi giày da ra đánh bóng cẩn thận”.

Sau một vài phút, nhìn vào đôi giày da tôi gật đầu hài lòng.

Tôi lấy một cây bút đỏ trong túi và viết hai chữ lớn lên má trái và phải của cậu ấy: “Giỏi nhất.” Cậu bé thích thú.

Đúng lúc này, một chiếc xe buýt nhỏ kéo theo một chiếc ô tô du lịch chạy tới, cậu ta vội vàng chạy lại với chiếc hộp đánh giày trên lưng, chỉ và nói với những hành khách lần lượt xuống xe: “Đây là phần thưởng của khách hàng bạn có muốn thử không? Thử đi? Tôi sẽ biến đôi giày của bạn thành một tấm gương.

Và cứ như vậy, cậu bé bận rộn …

Hôm sau đến khách sạn thấy thằng nhóc đã đến bảo vệ quầy hàng từ sớm, nó hào hứng kể hôm qua kiếm được 50 tệ, đưa cho tôi 18 tệ và tiêu 3 tệ cho tiền ăn và vẫn còn dư 29 nhân dân tệ.

Tôi vỗ đầu cậu ấy và khen ngợi cậu ấy đã hoàn thành tốt công việc.

Cậu nói rằng đêm qua cậu đã ngủ ở quán Chase thay vì ở cầu đường hầm, nhưng anh ta không trả 5 tệ cho quán.

Tôi tự hỏi, tại sao bạn không trả tiền         ?

Chàng trai lúc này mới nở nụ cười tự mãn: “Em đã giúp vợ chồng sếp lau mấy chục đôi giày rồi, tối nay em có thể ở trong cửa hàng mà không cần trả tiền”.

5 ngày trôi qua nhanh chóng, tôi rời thành phố, trong 5 ngày này, cậu bé vẫn trả 18 tệ một ngày, đủ 90 tệ.

Cậu bé biết tôi là giám đốc một công ty đầu tư ở Bắc Kinh, cậu ấy nói khi tốt nghiệp đại học sẽ đến Bắc Kinh tìm tôi, cậu ấy nói xong đưa bàn tay đen nhỏ xíu của mình ra, tôi cũng đưa tay ra, siết chặt tay vào nhau …

Trong nháy mắt đã 15 năm.

Tôi rời công ty đầu tư ban đầu của mình và bắt đầu công ty kinh doanh của riêng mình.

Hôm nay tôi đang rất bận ở văn phòng, công ty bị vỡ nợ mất một lượng hàng lớn, vốn lưu động khó khăn, các bên đang đòi nợ.

Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì cô thư ký bước vào nói buổi trưa có một thanh niên rủ tôi đi ăn trưa, tôi hỏi đó là ai mà không nhìn lên, cô thư ký lấy ra một chiếc móc khóa và để trên bàn của tôi, nhìn thấy chiếc móc khóa, tôi sửng sốt, trên có khắc chữ: “Ta là tốt nhất.

Tôi nhớ rằng chiếc móc khóa này là món quà mà tôi đã nhét vào lòng bàn tay của cậu bé đánh giày đó khi chia tay cậu ấy 15 năm trước.

Đến trưa, tôi bước vào khách sạn, một thanh niên mặc vest, đi giày da đứng cạnh bàn đã đặt trước. Anh ấy mỉm cười tinh tế và hơi cúi người về phía tôi.

Từ gương mặt anh, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng của cậu bé đánh giày năm xưa. Trong khi uống trà, anh ta lấy ra một tấm séc trị giá 5 triệu nhân dân tệ và nói: “Tôi muốn đầu tư vào công ty của anh và thu lại lợi nhuận trong vòng 5 năm”.

5 triệu nhân dân tệ, đó thực sự là cứu tinh trong lúc tuyệt vọng.!

Người thanh niên cười nói: “15 năm trước, chú dạy cháu sống bằng nghề đánh giày. Từ chiếc hộp đánh giày đó, cháu đã tích lũy hết lần này đến lần khác. Bây giờ, cháu có công ty riêng, 5 triệu tệ này tôi muốn đầu tư. Tôi có quyền yêu cầu một khoản lãi”.

Tôi ngẩng đầu hỏi anh ta muốn bao nhiêu, anh ta bình tĩnh trả lời: “1 tệ.”

Tôi ngả người ra ghế với nụ cười trên môi.

90 tệ, đổi lại 5 triệu tệ, đây chắc chắn là trường hợp thành công nhất trong sự nghiệp đầu tư của tôi.

Cuộc sống giống như một tiếng vọng, bạn cho đi điều gì sẽ nhận được những những điều đó. Câu chuyện này là một bức chân dung về việc giúp đỡ người mọi người. 

Tất cả những thành công trên thế giới này đều đến từ việc hỗ trợ lẫn nhau.

Những người có tầm nhìn tốt hơn có xu hướng biết cách giúp đỡ người khác và đánh giá cao sự thành công của người khác.

Thành công không chỉ là bạn có được bao nhiêu, mà quan trọng hơn là bạn giúp đỡ người khác được bao nhiêu, có bao nhiêu người cảm động và trưởng thành lên nhờ bạn.

Nguyệt Hòa

Theo Epochtimes

Xem thêm

[ad_2]