[ad_1]
“Lấy của người khác làm phước cho mình thì đâu có gì là đáng quý” là câu chuyện sâu sắc giúp bạn có cái nhìn chính xác về việc tích phúc đức ở đời.
Câu chuyện “Lấy của người khác làm phước cho mình thì đâu có gì là đáng quý”
Cô ban ngày đi xin ăn ngoài chợ, tối đến lấy chiếu quấn nào ngủ. Một hôm nghe nói rằm tháng bảy cúng dường Tam bảo có phước lắm, thế là cô nghĩ làm sao mình tạo phước để khỏi nghèo khổ nữa.
Hôm đó, xin được có 2 xu, cô muốn cúng cái gì mà chư Tăng trong chùa đều hưởng được hết. Nghĩ vậy, cô mua hai xu muối, rồi đem vào chùa năn nỉ vị nấu cơm: “Con xin được có 2 xu để mua muối, con đem cúng hết chư Tăng trong chùa, mong người giúp cho”. Vị ấy nghe xong liền bỏ nắm muối của co vào nồi canh to, thế là chư Tăng đều được hưởng đầy đủ. Bẵng đi một thời gian dài, cô cũng không còn nhớ chuyện cúng muối nữa.
Thời gian trôi qua, càng lớn khôn cô càng xinh đẹp lạ thường. Khi đó, trong triều đình nhà vua muốn chọn người làm vợ thái tử, nhưng khổ nổi thấy mỹ nhân nào thái tử cũng từ chối. Thế là vua liền ra lệnh cho các quan tìm người, ai tìm được người mà thái tử vừa ý sẽ được trọng thưởng. Bấy giờ, một ông quan đi ngang qua vùng đó, thấy trên trời có vầng mây đỏ, ông nghĩ nơi đây chắc có dị nhân phước lớn.
Giờ trưa, trên đường trở về ông thấy một cô bé khoảng 15-16 tuổi đang trùm chiếu ngủ. Ông đến gần nhìn, bất chợt cô bé tỉnh dậy, tốc chiếu ra. Thấy đứa bé đẹp đẽ phi thường lại sống đầu đường xó chợ như vậy, ông tội nghiệp bèn đem về nhà nuôi. Cô được cho ăn mặc, dạy dỗ đàng hoàng. Tới năm cô 18 tuổi, ông dẫn cô đến trình nhà vua. Vua thấy vậy gọi thái tử đến, vừa thấy cô gái xinh đẹp thái tử bèn lòng ngay. Thế là cô gái được đông cung thái tử cưới làm vợ.
Khi vua băng hà, thái tử lên ngôi vua và cô gái trở thành hoàng hậu của một nước. Khi làm hoàng hậu, cô cứ nghĩ không biết mình đã làm gì để được phước báo thế nào. Ngẫm nghĩ mãi cô mưới nhớ đến việc cúng muối năm xưa. Một hôm, hoàng hậu sắm đủ thứ vật dụng sang trọng truyền chở vô ngôi chùa ngày xưa.
Nhưng lúc trước chỉ với hai xu muối của cô bé ăn xin mà thầy trụ trì nói bữa nay có đại thí chủ đến cúng dường, bảo chư tăng đánh chiêng trống đón. Bây giờ, hoàng hậu đem nhiều tài vật đến nhưng thầy trụ trì lại không đánh chuông trống đón chào như xưa. Lấy làm lạ, hoàng hậu bèn gặp thầy trụ trì hỏi: “Thưa thầy, ngày xưa con là đứa ăn mày, chỉ cúng dường có 2 xu muối mà nghe chuông trống đánh rinh rang. Ngày nay, con là hoàng hậu cúng cả xe trân bảo mà không nghe chuông trống gì?”
Thầy trụ trì đáp: “Ngày xưa, 2 đồng xu rất quý vì đó là mạng sống của con. Muốn cúng chùa con phải nhịn đói, nên 2 xu ấy vô cùng lớn. Ngày nay, con là hoàng hậu, của cải đầy xe nhưng đó là của dân chứ đâu phải của con đâu. Lấy của người khác làm phước cho mình thì đâu có gì quan trọng”.
Lúc này, hoàng hậu mới hiểu ra một chân lý, thật sự muốn làm phước đức thì phải dựa vào chính mình, đừng bao giờ lấy của người khác làm phước cho mình. Đức Phật dạy: “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, thắp lên với chánh pháp”, chúng ta hãy nương tựa chính mình, bởi vì ta mới chính là người tạo ra việc làm tốt rồi gặt hái kết quả từ đó!
Xem thêm: Biết cúi đầu mới thực sự là người khôn ngoan
[ad_2]