[ad_1]

“Khoảnh khắc đáng nhớ” là câu chuyện nhân văn khiến người đọc phải nghẹn ngào xúc động, chính tình người đã cho ta động lực để sống tiếp

Câu chuyện “Khoảnh khắc đáng nhớ”

Tôi sinh ra và lớn lên tại làng biển ven TP. Nha Trang, nơi bọn trẻ từ nhỏ đã quen với sóng gió. Tuổi thơ trôi qua êm đềm đến năm tôi 11 tuổi, lúc đó tôi bắt đầu nếm trải cái nghèo khó và bị coi thường. Làm ăn thất bát, tài sản gia đình cứ vậy đội nón ra đi. Tôi dần biết việc ba má đi cầm từng món đồ trong nhà và cũng kiểu kẻ đi đòi tiền góp “xã hội đen” là như thế nào. Họ đập phá và bấu xiết con nợ một cách hung hãn và tàn bạo. Má tôi phải vay mượn, chạy đủ cách để trả lãi nợ và gồng lưng lo từng miếng ăn cho đàn con thơ.

Ba tôi – người đàn ông đi biển đầy bản lĩnh, là trụ cột gia đình. Nhưng sau khi thất bại, ông lại không vượt qua được cảm giác trắng tay, cứ thế ông tìm đến bia rượu và đánh đập vợ con mỗi ngày.

Hai chị em tôi không chịu nổi đành phải nghỉ học đi làm công nhân khi tuổi vị thành niên để kiếm từng miếng ăn và đỡ đần cho má trả nợ, nhưng nó cũng chẳng thấm vào đâu.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-1

Tôi nhớ có những ngày ba má đi trốn nợ, tôi phải ở nhà với mấy đứa em. Một ngày tôi đếm hơn 10 chủ nợ tới đòi tiền. Đứa bé 11 tuổi buộc phải hiểu đồng tiền là gì. Nó là nguyên nhân những lời mạt sát dành cho ba má tôi. Nhưng không có nó ba đứa em tôi phải chịu cảnh đói lả cả ngày. Những đêm mưa gió bão bùng, sóng biển đánh vào tận sân nhà, tôi dù rất sợ ma nhưng phải thức, không dám ngủ vì ngóng ba má trốn đâu đó sẽ về đột ngột trong đêm và thì thào gọi tôi mở cửa.

Suốt những năm học cấp 2, cấp 3 tôi phải cố gắng vượt qua cái khổ, cái đói mà học lấy con chữ. Tôi cố hết sức để có thể đến trường. Ba má tôi không thể lo cho tôi được bao nhiêu, kể cả một phần tiền học phí sau khi trường đã giảm. Quần áo tôi mặc là cô giáo cho, sách vở tôi học là tôi đi xin được, tiền học phí là cô giáo cho mượn đóng đầu năm rồi cuối kỳ tôi cố giành học bổng để trả lại cho cô… Những lời tôi viết ra thật sự không thể nào diễn tả hết được bao đắng cay của khoảng thời gian đó đối với gia đình và với riêng tôi. Tôi đã cố gắng đến trường bằng mọi giá, dù ba má kêu tôi nghỉ học vì ăn còn không có nói gì đến việc học.

Mùa hè năm 2004, tôi nhớ mãi tiếng thở dài của má khi tôi báo: “Con đậu đại học rồi, khoa hóa của Đại học tự nhiên”. Sau đó ba má phải vay mượn 1 triệu đồng để đóng học phí học kỳ đại học đầu tiên của tôi. Và đó cũng là lần duy nhất trong suốt những năm đại học mà gia đình có thể lo cho tôi.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-2

Suốt học kỳ 1 tôi không thể học hành đàng hoàng vì luôn nghĩ đến lời má nói: “Không học được thì về, gia đình không có tiền để gửi cho con”. Tôi day dứt không biết việc mình đi học là đúng hay sai? Không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đấu tranh giữa việc từ bỏ và tiếp tục học.

Quảng cáo

Lịch học năm ấy là học từ thứ hai đến thứ bảy, tôi lại ở trọ trong khu ký túc xá A10, làng đại học Linh Trung. Hồi ấy,quanh nơi này vắng vẻ và nguy hiểm lắm, nên sinh viên cũng hạn chế ra ngoài ban đêm. Đến chiếc xe đạp đi lại cũng không có, tôi bế tắc không biết làm gì để kiếm được tiền dù chỉ là chút ít,

Lay lắt gần hết năm học, bạn bè cùng phòng ký túc xá nhận ra được sự bất thường của tôi, dù tôi không thể cởi lòng vì sĩ diện. Biết tôi không có đến vài ngàn đồng để mua hộp cơm, cả bọn 7 đứa trong phòng đi mua cơm rồi bày ra ăn chung để tôi không phải ngại với ai.

Thế rồi ngày tôi lo nhất cũng đến! Hạn chót đóng học phí để có danh sách thi học kỳ 2. Trong khi bạn bè lo đèn sách, tôi lại thu mình, giả vờ đi ngủ. Quay mặt vào tường, nước mắt tôi không ngừng rơi vì tôi biết sáng mai mình sẽ chính thức không có tên trong danh sách thi. Tôi còn không biết mình phải trở về nhà bằng cách nào. Lúc đó, đột nhiên một ban trong phòng lên tiếng: “Sao Hân không học bài?”. Rồi tiếng đứa khác lại vang lên: “Hình như do Hân chưa đóng học phí, tao nghe chiều nó khóc gọi cho má”. Một khoảng lặng xuất hiện trong phòng…tôi nghe vậy thấy tủi thân ghê gớm, nước mắt đẫm mặt mà không dám lau.

“Hay bọn mình mỗi đứa góp một ít? Kêu thêm bạn cùng phòng bên nữa. Bạn mình sẽ gom đủ tiền học phí cho Hân” – một đứa trong phòng nói. Cả bọn lập tức tán thành và lục lọi trong ví xem góp được bao nhiêu. Âm thanh đếm tiền ấy là thứ mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Khoảnh khắc đáng nhớ ấy khiến tôi nhận ra rằng, mình có thể không sống cho bản thân nhưng phải sống xứng đáng với tấm lòng của những người bạn này.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-3

Năm ấy tôi thi loại giỏi và được học bổng kỳ tiếp theo. Dù vậy tôi vẫn phải bỏ bớt giờ học để đi làm thêm xoay xở cho những năm học sau. Nhưng dù thế nào vì 1.3 triệu tiền học phí kỳ 2 năm đó mà các bạn góp vào, tôi sẽ không bao giờ cho phép mình bỏ cuộc.

Các bạn tôi ngày ấy giờ đã thành đạt và đa số đã ra nước ngoài. Tôi giờ cũng đã có sự nghiệp vững vàng và cuộc sống độc lập. Tự đáy lòng tôi luôn nghĩ về khoảnh khắc đáng nhớ ấy, tôi biết mình nợ các bạn một lời nói thật rằng: “Ngày đó mình không ngủ. Khoảnh khắc các bạn đếm từng tờ tiền lẻ ấy đã thật sự thay đổi cuộc đời mình…”.

Hoàng Huyền

Xem thêm: Xin đừng phóng sinh – Câu chuyện sâu sắc đáng suy ngẫm

[ad_2]