[ad_1]
Cổ ngữ có câu: “Gia bại không tách rời chữ “xa” (xa hoa), nhân bại không tách rời chữ dật (an dật), khiến người ghét không tách rời chữ “kiêu” (kiêu ngạo)”. Kẻ thù lớn nhất của đời người, không gì khác ngoài 3 chữ: “Xa, Dật, Kiêu” này.. Chỉ khi trong tâm ghi nhớ 3 chữ này, thì mới có dũng khí chiến thắng bản thân mình.
1. Gia bại không tách rời chữ “xa” (xa hoa)
Cần kiệm là một phẩm chất khó có được. Quản lý một gia đình cũng không thể thiếu cần kiệm, hiểu được tiết kiệm chi tiêu như thế nào sẽ tạo dựng một gia phong tốt cho gia đình. Từ tấm gương của các bậc hiền tài trong lịch sử mới thấy thành công là do cần kiệm, thất bại là do xa hoa. Chỉ có hiểu được cuộc sống giản dị khiêm tốn, thì mới có thể lâu bền. Tâm an tĩnh mới có thể tu thân, sống cần kiệm mới có thể tích đức.
Người có phẩm chất cần kiệm, chất phác mới có thể khiến con cháu đời sau lấy mình làm tấm gương, để con cháu từ bỏ thói quen xa xỉ, khoe giàu sang, dưỡng thành thói quen “cơm bưng nước rót”, để chúng hiểu được rằng: mỗi bát cơm bát cháo, con người phải đổ biết bao mồ hôi công sức, làm ra sợi tơ sợ chỉ cũng rất vất vả, gian nan.
Cuộc sống vốn đã không hề dễ dàng, chớ phung phí thành quả lao động của người khác, tự mình lao động, mới có cơm no áo ấm.
2. Khiến người ta bại không tách rời chữ an (an dật)
Đời người không thể quá an dật. Thế nên cuộc đời cần có truy cầu, trên con đường truy cầu những điều tốt đẹp, cho dù đường gập ghềnh trắc trở, cho dù vấp ngã lúc lên lúc xuống, cho dù sóng to gió lớn, nhưng không phải tất cả đều là việc xấu.
Chỉ có trải nghiệm rồi thì mới biết thành tựu một việc cũng không dễ dàng gì. Quyết tâm và động lực để thành công một việc gì cũng phải dựa vào sự hăng hái và kiên trì. Chỉ có kiên trì nỗ lực không mệt mỏi, thì mới có thể đạt được thành công.
Trong “Chu Dịch” có viết rằng: “Trời vận hành mạnh mẽ, người quân tử tự cường không ngừng nghỉ”. Con người chỉ cần sống là phải học cách tôi luyện bản thân từ trong khó khăn gian khổ, chứ không nên chìm đắm trong an lạc. Đừng cứ dựa dẫm cha mẹ, cha mẹ chỉ nuôi chúng ta nhất thời chứ không nuôi chúng ta cả đời được. Cha mẹ cuối cùng cũng sẽ già đi, khi đó cha mẹ cần dựa vào chúng ta.
Cuộc đời có truy cầu điều tốt đẹp, có cố gắng, thì mới không lãng phí tuổi thanh xuân, bởi vì tuổi thanh xuân nỗ lực là tươi đẹp nhất.
3. Khiến người khác ghét không tách rời chữ “kiêu” (kiêu ngạo)
Cuộc đời không được quá kiêu ngạo, kiêu ngạo dễ khiến người ta trở nên kệch cỡm, chịu tổn thất, duy chỉ có khiêm tốn mới thu được ích lợi. Làm người khiêm tốn một chút thì mới có người nguyện ý gần gũi.
Cũng đừng tự cho mình là xuất sắc hay có bản sự hơn người, con mắt không dung chứa nổi hạt cát. Con người hễ có tâm tự cao, kiêu ngạo là lơi lỏng cảnh giác trên các phương diện, họa loạn và thất bại sẽ nối tiếp nhau tìm đến.
Người khiêm tốn thường suy nghĩ về lỗi lầm bản thân. Người kiêu ngạo thường đàm luận sai trái của người khác.
Tuổi thanh xuân là đẹp nhất, nhưng tuổi thanh xuân chân chính chỉ thuộc về người mãi mãi lao động quên mình, người mãi mãi khiêm tốn.
Chỉ có khiêm tốn mới khiến người ta có tiến bộ. Người kiêu ngạo chỉ có thụt lùi, theo sau người khác, bởi vì quá huênh hoang, quá đắc ý thì sẽ không nghe lời khuyên của ai, cuối cùng tự hủy diệt mình trong kiêu ngạo.
Dùng thiện ý để đối đãi với mỗi người mỗi việc. Tâm nóng giận có thể có, nhưng không được nổi nóng bừa bãi, bởi vì trên thế giới này, không có ai có nghĩa vụ “phải tốt với bạn”, cũng không có việc gì “là lẽ đương nhiên”.
Nguồn: Aboluowang
Chân Nhiên
[ad_2]