[ad_1]
Hết thảy mọi hạnh phúc, vui vẻ, an toàn, bình yên, tĩnh lặng mà bạn theo đuổi, đều không thể có được từ bất kỳ ai hay bất cứ nơi đâu. Mọi sự tình đều phải dựa vào bản thân mình, bạn chỉ có thể tìm được từ trong chính tâm mình.
“Tu hành là việc của mỗi một thời khắc, giác ngộ là việc của mỗi một thời khắc. Chỉ khi mỗi một thời khắc đều ở trong đạo tràng giác ngộ, công đức của chúng ta mới có thể tăng thêm, trí huệ mới có thể tăng trưởng liên tục không ngừng. Đây không phải là lý luận.
Mỗi một thời khắc đều quán chiếu nội tại của mình, đây mới là đạo tràng thật sự của bạn.
Tu hành thật sự, chính là bắt đầu từ thời khắc bạn thật sự gặp được chân ngã nội tại của mình, bắt đầu từ chân tâm giác ngộ đó. Mỗi một thời khắc, mỗi một hành vi, mỗi một thần thái của bạn, khi đều ở cùng với chân tâm của tự mình, bạn chính là đạo tràng rồi”.
Tu hành thật sự, bắt đầu từ ngay thời khắc bạn gặp được chân tâm của mình
Đạo tràng không ở nơi nào khác, mà chính ở ngay giờ phút này, chính ở tại nơi này, chính ở tại cái tâm này. Mỗi một thời khắc đều quán chiếu nội tại của bạn.
Chúng ta vẫn luôn đang tìm kiếm, muốn từ trên thế giới này mà tìm được một nơi an trú cho cái thân tâm này. Chúng ta đi tìm kiếm tài phú, gây dựng rất nhiều các mối quan hệ, học tập tri thức các loại, không ngừng tham gia các loại huấn luyện, vì sao vậy? Chính là muốn tìm được một nơi an thân lập mệnh cho tự mình. Thế thì, đã lâu như vậy rồi, bạn đã tìm được hay chưa? Và bạn muốn đi tìm kiếm ở nơi nào đây?
Trong Phật giáo có một bài kệ:
“Phật tại Linh Sơn mạc viễn cầu
Linh Sơn chỉ tại nhĩ tâm đầu
Nhân nhân hữu cá Linh Sơn tháp
Hảo hướng Linh Sơn tháp hạ tu”.
(Tạm dịch: Phật tại Linh Sơn, khỏi tìm đâu. Linh Sơn ở ngay trong tâm bạn. Ai ai cũng có Linh Sơn tháp. Hãy hướng Linh Sơn tháp mà tu).
Bài kệ này là nói: Mọi đạo tràng đều không phải ở nơi nào khác, giác ngộ không phải ở nơi nào khác, Phật cũng không phải ở nơi nào khác. Hòa bình yên vui, giải thoát và tự tại cũng không ở nơi nào khác trên thế giới này. Hết thảy mọi hạnh phúc, vui vẻ, an toàn, bình yên, tĩnh lặng mà bạn theo đuổi, đều không thể có được từ bất kỳ ai hay bất cứ nơi đâu. Mọi sự tình đều phải dựa vào bản thân mình, bạn chỉ có thể tìm được từ bên trong mình.
Bởi thế giới giác ngộ đó chính là ở trong tâm của bạn
Sinh mệnh của mỗi người chúng ta đều giống như Linh Sơn, giống như tháp Phật, giống như thế giới Tịnh Độ của Phật, cũng chính là một đạo tràng của Phật vậy, mà bản thân đạo tràng ấy chính là nơi tu hành. Hết thảy mọi thành tựu của bạn đều phải có được từ nơi này, có được ngay từ trong sinh mệnh hiện tại, từ trong thân thể hiện nay của bạn, từ trong phiền não hiện tại của bạn.
Đạo tràng ở đâu đây? Đạo tràng chính ở trong một tâm niệm ngay chính vào thời khắc này của bạn, bao gồm hết thảy phiền não chướng ngại và mọi năng lực trí huệ của bạn.
Bạn không cần phải tìm kiếm đạo tràng ở nơi đâu. Bạn là đến từ trong đạo tràng của sinh mệnh, vậy cớ chi vẫn mãi luôn dùng đạo tràng vốn có này để tìm kiếm một đạo tràng khác bên ngoài chứ? Nhìn từ tâm giác ngộ thì đâu đâu cũng đều là đạo tràng cả.
Đạo tràng thật sự, sinh ra từ một trái tim thành thật hết sức toàn vẹn này. Khi mỗi một thời khắc, cái tâm của bạn hoàn toàn đều ở trong trạng thái của Đạo, khi tương hợp với mọi chân tướng của sự vật; thuận theo nhân duyên, chứ không phải hãm sâu vào trong các loại trạng thái phiền não, sợ hãi, tranh đấu, bất an, thị phi… Thế thì khi đó, tâm của bạn chính là đạo tràng rồi. Còn khi rời khỏi cái tâm hành đạo này, bạn còn có thể tìm được đạo tràng ở đâu đây?
Nếu như bạn xa rời “tỉnh giác”, bôn ba khắp nơi tìm kiếm đạo tràng, chính là như “rời bỏ tỉnh giác, hòa mình vào chốn bụi trần”. Giác ngộ chính là một niệm trong lòng này. Chúng ta sở dĩ là phàm phu, sở dĩ có các loại vấn đề, chính là bởi chúng ta nhìn không thấy nó hoặc không chịu đi nhìn nó, mà muốn tìm kiếm giác ngộ ở bên ngoài. Bên ngoài là gì đây? Bên ngoài chính là “bụi trần”, chúng ta luôn muốn tìm kiếm giác ngộ từ trong bụi trần, muốn tìm kiếm giác ngộ từ trong hoàn cảnh bên ngoài, muốn tìm kiếm sự giác ngộ từ chỗ của người khác, hoặc muốn tìm kiếm giác ngộ từ nơi Phật Đà, Bồ Tát hoặc những bậc trí giả.
Bạn dùng cái tâm như vậy mà tìm kiếm đạo, tìm kiếm giác ngộ, như thế sẽ không bao giờ tìm được. Mỗi ngày khi học tập từ rất nhiều nơi, đi khắp nơi tìm kiếm, bạn đã bỏ qua đạo tràng quan trọng nhất kia, chính là bản tính thuần chân tràn đầy giác ngộ kia. Đó chính là đạo tràng chân thật nhất, không có bất cứ sự hư giả nào cả.
Vì sao nó không có hư giả đây? Bởi ngoài hết thảy những thứ cái tâm này triển hiện ra, bạn còn có thể tìm được một chân tướng khác nữa hay không? Bạn có thể tìm thấy, và đem bất cứ sự thật nào của quá khứ bày ra trước mặt bạn hay không? Bạn có thể phơi bày tương lai cho hiện tại hay không? Lúc này, toàn bộ những gì bạn nhận biết được đều hiện ra trước mặt bạn thật chi tiết, chân tâm ánh hiện ra toàn bộ thế giới. Không kể là núi sông mặt đất, hay là hết thảy sinh mệnh, đều hoàn toàn hiển hiện ra trong mỗi một thời khắc chân tâm hiển lộ đó. Nó hiển hiện thành như thế nào thì chính là như thế đó. Vậy nên, tâm của thời khắc này là chân tâm không chút hư giả, là chân tâm tròn đầy, là giác ngộ đầy đủ.
Vậy nên, đạo tràng không ở nơi nào khác, mà chính ở ngay thời khắc này, chính ở ngay nơi này, chính ở tại tâm này
Bởi vì có tâm như vậy, mới có thể có hành vi và hành động, vậy nên tâm có thể phát sinh hành động. Bạn có để ý đến hay không, cái tâm này mỗi một thời khắc đều không dừng lại được? Hết thảy mọi kiểu cách, hành vi, thể nghiệm, sáng tạo đều diễn ra vào lúc nào đây? Những điều bạn nói bạn nghĩ, gồm cả tham sân si, gồm cả Giới Định Huệ, bao gồm hết thảy mọi chuyện tốt hay chuyện xấu, đều đang diễn ra vào những lúc nào? Chỉ có vào thời khắc này, vào lúc bạn hành động, chứ không phải là vào lúc nào khác. Vậy nên, thời khắc khi mà bạn hành động này chính là đạo tràng.
Thời khắc chúng ta gặp được nhau này, phải chăng là một đạo hạnh công phu tu luyện? Đây chính là một đạo tràng. Những lúc chúng ta trò chuyện, ở cùng người khác, thậm chí những lúc chúng ta ăn cơm, những lúc chúng ta ngủ, thì đều là đạo tràng cả; thậm chí ngay cả lúc tức giận, cũng là như thế.
Có người thường nghĩ, nói tôi vào trong chùa thì có thể tu Đạo rồi, không vào trong chùa thì không tu Đạo được. Thế bạn tu Đạo ở nơi nào trong chùa đây? Dù là thân đang ở trong chùa, thì bạn sẽ tu Đạo ở nơi nào đây? Tu Đạo trong mỗi một hành vi mỗi một ý niệm. Nếu bạn khởi tâm động niệm ở đây, hành vi tạo tác ở đây, không dung hòa với Đạo, thế thì bạn ở đâu trở nên viên dung được đây? Là ngôi chùa khiến bạn đồng hóa được với Đạo chăng? Là tượng Phật khiến giúp bạn trở nên viên dung với Đạo hơn chăng?
Có người nói tôi có tiền rồi sẽ tu Đạo, tôi có thời gian rồi sẽ tu Đạo, tôi gặp được người thầy tốt rồi sẽ tu Đạo. Nếu thế thì bạn gần như không có cơ hội tu Đạo được, đây chẳng qua chỉ là lý cớ bạn không muốn tương hợp với đạo tràng trong bạn mà thôi. Dù bạn đã có người thầy tốt rồi, thì cũng không nhất định là Phật, còn như bạn muốn tìm Phật, thì Phật lại không thể triển hiện nơi thế gian, còn Đức Phật Thích Ca thì đã viên tịch hơn hai nghìn năm rồi, bạn không thể nào gặp được. Vậy nên, bạn luôn cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được Phật, mãi mãi cũng sẽ không đồng hóa được với Đạo.
Vậy nên, tu hành thật sự, chính là bắt đầu từ cái thời khắc bạn gặp được chân ngã nội tại thật sự của mình, bắt đầu từ chân tâm giác ngộ ấy. Mỗi một thời khắc, mỗi một hành vi, mỗi một ý niệm của bạn, khi đều ở cùng với chân tâm của bạn, thì bạn chính là đạo tràng rồi. Khi lấy tâm thanh tịnh đi thực hành hết thảy các Pháp, hết thảy các Pháp đều sẽ thanh tịnh, bạn có thể tạo nên một thế giới hoàn toàn thanh tịnh.
Cái tâm không ngừng tìm tòi, nghiên cứu thâm sâu, duy trì thường hằng liên tục không gián đoạn ấy chính là đạo tràng. Không phải tôi giờ phút này đang ở trong giác ngộ, giờ phút kia thì không còn ở trong giác ngộ nữa; nếu bạn nhìn sâu vào trong tâm mình, thì có thể phát hiện: giác ngộ vẫn đang luôn ở đó! Nhưng thời khắc đó, chúng ta không tự giác lại hãm mình vào trong phiền não, thị phi giữa người và ta, bởi vậy công đức của chúng ta ngay lúc đó gần như đã tan biến hết.
Vậy nên, tu hành là chuyện của mỗi thời khắc, giác ngộ cũng là chuyện của mỗi một thời khắc. Chỉ khi ta mỗi thời mỗi khắc đều ở trong đạo tràng giác ngộ, công đức của chúng ta mới có thể tăng thêm, trí huệ mới có thể tăng trưởng không ngừng. Đây không phải là lý luận. Mỗi một thời khắc quay trở về với sự giác ngộ bên trong bạn, đó mới là đạo tràng thật sự của bạn.
[ad_2]