[ad_1]

Dù không thể là người quân tử, cũng đừng nên trở thành kẻ tiểu nhân

Cây cung của đời người, kéo quá căng sẽ khiến người ta mệt mỏi, kéo quá chùng sẽ khiến người ta tụt lại phía sau. Do đó, làm người nên học biết căng chùng có độ.

Không có bạn bè, sẽ thấy cô đơn, không có đối thủ, sẽ khó thành công được. Bởi bạn bè để cho ta dựa dẫm, còn đối thủ là để ta kích phát tiềm năng của bản thân mình.

Không có phản ứng cũng là một loại phản ứng, không bày tỏ cũng là một loại tỏ bày, không trả lời cũng là một loại hồi đáp, không chọn lựa cũng là một loại lựa chọn, không hồi ứng cũng là một loại hồi ứng. Đây mới là cao thủ thật sự.

Lòng người tựa như vật chứa: Chứa càng nhiều niềm vui, sầu khổ tự nhiên sẽ tan biến. Chứa càng nhiều đơn giản, phức tạp tự nhiên sẽ ít đi. Chứa càng nhiều thỏa mãn, đau khổ tự nhiên sẽ nhạt nhoà. Chứa càng nhiều lý giải, mâu thuẫn tự nhiên sẽ hoá giải. Chứa càng nhiều khoan dung, thù hận tự nhiên sẽ vơi dần.

Đừng tìm kiếm niềm vui trong ánh mắt của người khác, nếu không sẽ vĩnh viễn đau thương. Đừng tìm kiếm sự tôn nghiêm từ miệng lưỡi của người khác, nếu không sẽ vĩnh viễn tầm thường thấp kém. Bất cứ lúc nào cũng nên bảo trì sự tỉnh giác, rõ ràng, minh bạch.

Đời người chính là một vở kịch. Người giác ngộ biết rằng bản thân đang diễn kịch, bởi vậy sẽ chuyên tâm diễn tốt vai diễn của mình, nhờ đó mà luôn ung dung tự tại. Người mê lạc lấy giả làm thật, thường bị hãm sâu vào tình tiết, đau khổ một đời, không cách nào tự vực dậy được. Chỉ khi vở kịch lớn hạ màn, đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh ta mới chợt nhận ra… Nhưng lúc này thường đã quá muộn màng.

Đời này lưu lại điều tiếc nuối, sẽ trở thành bài học cho một đời tiếp sau. Thật lòng yêu quý bản thân, làm chủ nhân của chính mình, đời người mới có thể có được tự tại, “vở kịch” này mới có thể diễn được một cách nhuần nhuyễn sâu sắc, không để lại điều tiếc nuối!

Có rất nhiều lúc, điều hạn chế chúng ta không phải là hoàn cảnh xung quanh, cũng không phải là ngôn hành của người khác, mà là chính bản thân ta: Nhìn không rõ, quên không được, buông không xuống, giam hãm bản thân trong những ký ức tối tăm, không dám nghĩ, không tự tin, không hành động, hạn cục bản thân trong một không gian cố định

Tâm là đôi cánh của mỗi một người, tấm lòng lớn bao nhiêu, thế giới rộng bấy nhiêu. Nếu không thể phá vỡ ngục tù trong tâm, dù có cho bạn cả bầu trời, bạn cũng sẽ không tìm được sự tự do.

Trong cuộc sống, chúng ta không thể ngăn trở được ánh mắt “nhìn xuống” của người khác, nhưng lại có thể thay đổi vị trí của bản thân mình. Chúng ta không thể thay đổi cách nhìn của người khác, nhưng có thể thay đổi tâm thái của bản thân. Chúng ta không thể chi phối được người khác, nhưng ít nhất có thể khiến bản thân sống được ung dung điềm tĩnh hơn!

Dù phải nhẫn chịu cảnh bần cùng, nhưng cũng không thể phản bội nhân cách. Dù theo đuổi sự giàu sang, nhưng cũng không thể vung tay quá trán. Dù không làm được người tốt, nhưng cũng không thể làm xằng làm bậy. Dù ta không thể làm người quân tử, nhưng cũng không thể làm kẻ tiểu nhân. Dù không có học vị, nhưng cũng không thể không có phẩm cách. Dù không thể nói lời cảm tạ, nhưng cũng không thể không biết tri ân…

Xem thêm

[ad_2]