[ad_1]
Trong một ngôi chùa đổ nát, chỉ có hai vị hòa thượng, tiểu hòa thượng nói với lão hòa thượng một cách buồn bã.
“Ngôi chùa nhỏ này chỉ có hai hòa thượng chúng ta, khi con xuống núi đi khất thực, người ta luôn dùng những lời ác độc nói xấu con, thường nói con là “hòa thượng hoang” , tiền nhang đèn cho chúng ta quá là ít ỏi”.
“Hôm nay con đi hóa duyên, thời tiết lạnh thế này mà không có ai mở cửa cho con, đến cơm chay cũng ít đến mức đáng thương quá!”
“Thưa sư phụ, chùa Quan Âm của chúng ta không thể nào trở thành ngôi chùa có tiếng chuông bất tận như lời thầy đã nói được.”
Vị sư già mặc áo cà sa cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt yên lặng lắng nghe. Tiểu hòa thượng nói một hồi, cuối cùng lão hòa thượng trầm mặc một hồi, rồi mở mắt ra hỏi: “Gió bắc thổi mạnh, bên ngoài băng tuyết, ngươi có lạnh không?”
Tiểu hòa thượng rùng mình nói: “con lạnh lắm, hai chân con tê cóng rồi”
Lão hòa thượng nói: “Vậy thì tại sao chúng ta không đi ngủ sớm hơn!”
Lão hòa thượng cùng tiểu hòa thượng tắt đèn nằm xuống giường, hơn một canh giờ, lão sư lại hỏi: “Ngươi hiện tại ấm hơn chưa?”
Tiểu hòa thượng nói: “Đương nhiên là ấm, giống như đang ngủ dưới ánh mặt trời.”
Lão hòa thượng nói, “Chiếc chăn bông luôn lạnh khi đặt trên giường, nhưng nó sẽ trở nên ấm áp ngay khi người ta nằm vào nó. Con nghĩ xem chiếc chăn làm ấm người, hay người làm ấm chiếc chăn?”
Nghe vậy, tiểu hòa thượng mỉm cười: “Sư phụ, người hỏi kỳ vậy, làm sao chăn có thể làm ấm người chứ, dĩ nhiên là người sưởi ấm chăn bông.”
Vị sư già nói, “Vì chăn bông không thể làm ấm cho chúng ta, và thay vào đó nó phải dựa vào chúng ta để sưởi ấm nó, vậy chúng ta cần gì phải dùng chăn để đắp nhỉ?”
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù chăn bông không thể cho ta ấm áp, nhưng cái chăn dày có thể giữ ấm cho ta, khiến ta ngủ thoải mái trong chăn!”
Trong bóng tối, lão hòa thượng mỉm cười đầy ẩn ý: “Những vị hòa thượng đánh chuông tụng kinh không phải là người nằm dưới lớp chăn dầy, và những chúng sinh ở nơi kia cũng không phải là những chiếc chăn dầy sưởi ấm của chúng ta!”
“Chỉ cần chúng ta chuyên tâm làm việc thiện, thì sau này chăn bông lạnh lẽo sẽ được chúng ta sưởi ấm, và chăn bông của tất cả chúng sinh cũng sẽ giữ được hơi ấm của chúng ta. Được ngủ trong chăn bông như vậy chẳng phải rất ấm áp sao?” ?
“Một ngôi chùa rộng lớn giữa ngàn ngôi chùa và tiếng chuông bất tận có còn là một giấc mơ?”
Tiểu hòa thưởng nghe xong chợt tỉnh ngộ.
Từ ngày thứ hai trở đi, tiểu hòa thượng ngày nào cũng xuống núi đi khất thực, vẫn gặp phải không ít lời nói xấu của mọi người, nhưng tiểu hòa thượng luôn đối xử lễ phép với mọi người.
Mười năm sau, chùa Quan Âm đã trở thành một ngôi chùa lớn, bán kính hơn mười cây số, có rất nhiều tu sĩ và khách hành hương, tiểu hòa thượng năm đó cũng đã trở thành trụ trì.
Thật ra, trên đời này, chúng ta đều sống trong “chăn bông”, còn người khác là chăn bông của chúng ta, khi chúng ta làm ấm chiếc chăn bằng trái tim, thì chiếc chăn cũng sẽ sưởi ấm lại cho chúng ta.
Nguyệt Hòa
Theo Aboluowang
[ad_2]