[ad_1]

Đặt trọng tâm sai chỗ, quá quan tâm người khác nghĩ gì về mình, mãi cân đo đong đếm kẻ khác nhìn mình thế nào để rồi điều chúng ta nhận lại chỉ có sự khổ sở, bất an.

Câu chuyện sau đây của nữ nhà văn Hàn Quốc Jung Hee Jae trong cuốn tản văn “Quyền tách khỏi đám đông” sẽ khiến nhiều người trẻ phải nghiêm cẩn suy ngẫm về cách họ đang sống cuộc đời mình.

Áy náy chỉ vì một đêm muốn ngủ một mình

Năm ấy, tại Pokhara, một thành phố nhỏ, nơi tụ họp của những người trekking đỉnh núi Annapurna có độ cao 4.130 mét so với mực nước biển, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và ghép nhóm với 3 người khác, 1 nam và 2 nữ. Họ đều là những  người thích du lịch một mình như tôi. Có thể vì đó là một cách chữa lành dành cho những người bị gò ép bởi khuôn phép từ các mối quan hệ giữa người với người trong xã hội ngày nay.

Trước khi đồng hành cùng nhau, chúng tôi đã thống nhất lập ra một quy tắc: Mọi người sẽ ở cùng nhau suốt 24 giờ đồng hồ. Nghĩa là trên cả chặng đường trekking này chúng tôi cùng ăn uống, cùng ngủ nghỉ và ngâm mình trong suối nước nóng cùng nhau.

Dat-trong-tam-sai-cho-ca-doi-kho-so-bat-an-cau-chuyen-cham-den-tam-can-2

Nhưng rồi, vào một buổi tối khi chúng tôi dừng chân tại một chỗ trọ không còn cách đỉnh núi là bao, tôi bỗng cảm thấy một sự mệt mỏi không rõ vì sao ập tới bản thân mình, mọi sức mạnh tích được đã cạn đến tận đáy. Tôi không biết phải phân trần tâm tình của mình như thế nào vào lúc đó, tôi chỉ xin được mọi người thông cảm để tôi có thể ngủ phòng riêng một đêm.

Tôi không thể quên được cảm giác quá đỗi ngọt ngào vào đêm hôm ấy, khi mình tôi chiếm trọn một căn phòng, nằm nghe nhạc, ngắm những vì sao và đặc biệt là trở thành một tôi chân thật nhất.

Dù tôi đang ở một nơi đất khách quê người tiếp xúc với những người bạn đường có thể không bao giờ gặp lại, thì mối quan hệ giữa người với người không phải là thứ không thể câu nệ.

Như ngay cả khi tôi muốn dừng lại một lúc giữa đường vì đôi chân tôi đã sớm mệt nhoài thì tôi vẫn ráng bước tiếp khi thấy đồng đội mình tràn đầy sinh lực băng băng về phía trước. Sau đêm ngủ một mình ấy tôi cảm thấy áy náy khi đã thể hiện ra một bản thân mệt mỏi và phá vỡ quy tắc.

Dat-trong-tam-sai-cho-ca-doi-kho-so-bat-an-cau-chuyen-cham-den-tam-can-4

Tôi nhận ra rằng, ngay cả việc khi bản thân không làm gì sai tôi vẫn thấy không thoải mái khi nghĩ rằng việc bản thân mình mệt mỏi đã bị mọi người nhìn thấu.

Tuy nhiên, ngày chúng tôi chinh phục đỉnh núi Annapurna, khi ngồi nói chuyện phiếm với mọi người sau bữa tối, người đàn ông duy nhất trong đoàn – Giám đốc Kim bỗng nhìn tôi, rồi đột nhiên gợi chuyện: “Trong suốt quãng đường leo lên tận đây, cô có biết đâu là lúc cô đúng là mình nhất không?”

Đó là một giọng nói hoàn toàn khác so với khi ông ấy đùa linh tinh vớ vẩn thường ngày. “Ngày mà cô nói sẽ tách khỏi đoàn và ngủ một mình, đó là lúc giống với con người cô nhất”, ông nói.

Đừng đặt trọng tâm sai chỗ, hãy sống như cái đêm cô nói sẽ ngủ một mình

Quảng cáo

Khi ngồi trên đỉnh núi cao chót vót, mọi thứ dường như đang vận hành khác đi. Một cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất, chúng tôi đã trải lòng về những chuyện ở tận cùng của sự thầm kín, những điều mà tôi tin rằng chúng sẽ mãi mãi là bí mật riêng của mỗi người khi ở phía dưới chân núi cao 4000 mét so với mực nước biển này.

Đêm đó, giám đốc Kim người thường này hay cười nói đã kể lại câu chuyện về cuộc đời mình. Xuất thân là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ trước cửa chùa, giám đốc Kim đã được một vị sư nuôi nấng và dưỡng dục, với kỳ vọng ông sẽ trở thành một sư thầy đức hạnh. Bởi vì sống theo những mong cầu của người nuôi nấng mình nên giám đốc Kim đã dành tuổi thơ và cả 30 năm thanh xuân của mình để tu tập trở thành một vị sư thầy. Ông cũng đã cảm thấy bản thân đã sống rất tốt trong 30 năm đó, chỉ cần bước thêm một vài bước cuối cùng trên chặng đường tu hành thì có lẽ ông ấy đã sớm trở thành một vị sư thầy đức hạnh. Thế nhưng, ông ấy đã hoàn tục trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Dat-trong-tam-sai-cho-ca-doi-kho-so-bat-an-cau-chuyen-cham-den-tam-can-5

Vì “vẫn một đời nhớ nhung thế giới này” nên Giám đốc Kim lựa chọn rời bỏ chốn tu hành và lang thang khắp mọi nơi. Những lời ông kể hôm đó như một sự thở dài, chứa đầy nỗi tiếc nuối cho một phần của đời người đã qua đi một cách vô nghĩa khi không sớm cởi bỏ chiếc áo choàng chẳng phù hợp với mình.

“Phải đến khi không thể làm được cái này, cái kia thì chúng ta mới hối hận. Ý tôi là, giá mà tôi sống đúng là mình hơn một chút”, ông nói.

Giữa âm thanh của núi rừng và khúc nhạc nền được tạo bởi những tiếng sạt lở của những tảng băng tuyết, tôi đã nhìn thấy một nỗi nhớ vô tận, xen lẫn vào đó là sự hối hận mơ hồ trong ánh mắt của người đàn ông ấy. Đó là lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này rơi nước mắt trong suốt cả hành trình dài, đầy gian khổ để chinh phục Annapurna năm đấy của chúng tôi.

Lời của Giám đốc Kim đã làm tôi quên đi cảm giác áy náy vì ngủ một mình trước đó, thậm chí trở thành điều duy nhất tôi nghĩ đến mỗi khi bản thân phải chịu đựng sự đè nặng của việc phải làm hài lòng người khác. “Hãy sống như cái đêm cô nói sẽ ngủ một mình. Khi đó thật tốt vì cô đã không đưa ra bất cứ lời biện minh nào hay xem xét nét mặt của ai. Người ta không quan tâm đến hoàn cảnh người khác nhiều như ta vẫn nghĩ, nhưng chúng ta lại sống cả đời cân đo xem kẻ khác nhìn mình thế nào, đừng đặt trọng tâm sai chỗ”.

Giá mà tôi sống đúng là mình hơn một chút thì đã không lãng phí một cuộc đời

Tại sao chúng ta lại đầy rẫy nỗi bất an khi thấy ai đó không hài lòng về mình? Bất kỳ ai sống trên đời đều muốn mình được mọi người yêu thương và trân quý. Điều đó tất nhiên không sai! Tuy nhiên, đôi khi ta lại lầm tưởng giữa hạnh phúc và cái nhìn của người khác về mình. Ta nghĩ mình sẽ có được hạnh phúc nếu như làm người khác hài lòng và thế là ta luôn nỗ lực để không làm phật lòng ai.

Bạn thân mến! Bất kể bạn hành xử ra sao thì người khác luôn có một cái nhìn mà bạn không thể kiểm soát. Mỗi người sẽ có mỗi quan điểm khác nhau, nó không hẳn là tốt hay xấu, nó chỉ đơn giản là một sự đánh giá mà thôi, cũng như việc bạn luôn có một nhận định về người khác vậy. Bạn cũng sẽ thích người này, không thích người kia thì sao lại sống hạ mình để cầu mong tất cả mọi người sẽ yêu quý bạn?

Dat-trong-tam-sai-cho-ca-doi-kho-so-bat-an-cau-chuyen-cham-den-tam-can-1

Mỗi người chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, hà cớ gì lại đặt trọng tâm sai chỗ, chuyển trọng tâm của cuộc sống mình từ “tôi” sang “người khác”? Sao lại phó mặc tất thảy quyền làm chủ bản ngã của mình cho những đánh giá?

Ngày hạnh phúc nhất có lẽ chính là ngày bạn được sống là chính mình mà không cần phải nhìn sắc mặt của một ai khác. Vì trên đời này, không có gì mệt mỏi bằng việc phải giãi bày tâm tình của mình mỗi phút, mỗi giây.

Xem thêm: Phúc tới đâu hưởng tới đó, còn muốn hơn người phải tích đức

[ad_2]