[ad_1]
“Chia đất chia luôn cả tình thân” là một câu chuyện xúc động, là bài học lớn về tình thâm ở đời mà chúng ta cần phải suy ngẫm.
Câu chuyện “Chia đất chia luôn cả tình thân”
Vợ chồng tôi có hai con trai, hồi chồng tôi còn sống chung tôi dự định sẽ cho các con ra riêng ngay sau khi lập gia đình, còn hai ông bà sẽ ở với nhau để tránh không làm phiền đến con cháu. Bởi ông bà sợ cảnh cha mẹ già sống cùng con rồi nảy sinh mâu thuẫn, làm sứt mẻ tình cảm gia đình, đặc biệt tôi sợ nhất là cái tình cảnh chia đất chia luôn cả tình thân. Thôi thì lương hưu của hai vợ chồng tôi cũng thoải mái, nếu cần cũng có thể thuê thêm người giúp việc.
Không may, ông nhà tôi lâm bệnh mất sớm, nên dự định cứ như thế mà đổ vỡ. Lúc đó, con trai đầu đã cưới vợ nhưng vẫn ở cùng gia đình, còn con trai út thì đang đi học. Tôi tính sau này sẽ ở cùng con út trong ngôi nhà của mình nên dồn gần như toàn bộ vốn liếng để hỗ trợ vợ chồng thằng cả xây nhà ra riêng.
Mấy năm sau, con trai út cũng cưới vợ, con dâu về ở với tôi. Tôi nghĩ mình sẽ không phải lo lắng gì vì có lương hưu, hàng tháng tôi vẫn chủ động đóng góp một khoản để con lo việc ăn uống trong nhà.
Trong tay có tiền nên tôi sống khá thảnh thơi, muốn đi đâu hay muốn ăn uống gì đều tự lo được. Tôi và con dâu út cũng hợp, không va chạm gì nhiều trong việc sinh hoạt hằng ngày. Tôi nghĩ, mình đang còn khỏe thì phụ giúp con trông cháu, lo chuyện bếp núc, sau này có ốm đau gì cũng tiện nhờ con.
Con cả tuy ở riêng nhưng cuộc sống lại chật vật với các khoản nợ ngân hàng. Thỉnh thoảng, nó cũng ghé tôi mượn tiền tiêu khi chưa có lương. Mỗi lần con hỏi tiền, thương con nên tôi có bao nhiêu cho bấy nhiêu. Thằng con út biết chuyện anh lấy tiền của mẹ thì không vui. Nó bảo: “Mẹ sống với đứa nào thì lo đứa ấy chứ, sau này mẹ ốm đau thì vợ chồng con lo chứ có phải anh chị đâu”. Để xoa dịu con, tôi bèn nói: “Mẹ sẽ để cho con căn nhà này, còn một ít tiền tiết kiệm sau này cũng là phần của con, đừng so đo với anh làm gì”.
Bỗng một ngày đang khỏe mạnh thì tôi đột ngột ngã bệnh không lường trước được. Lần đó tôi phát nhiều bệnh cùng lúc, lại thêm biến chứng của huyết áp cao, tiểu đường nên tưởng chừng bản thân không qua khỏi. Trên giường bệnh, tôi hỏi bác sĩ tình hình sức khỏe thì nhận lại câu nói “Bà cứ yên tâm, tôi đã trao đổi với người nhà rồi”. Khi tôi hỏi con út thì nó im lặng, tôi nghĩ con giấu gì đó nghiêm trọng vì sợ tôi bị suy sụp.
Nhưng thỉnh thoảng tôi nghe loáng thoáng con nói chuyện điện thoại, có vẻ tình hình của tôi rất nghiêm trọng. Tôi lo lắng gọi con trai út đến giao chìa khóa tủ cá nhân, chỉ chỗ để sổ đỏ, sổ lương hưu và sổ tiết kiệm vì sợ mình ra đi đột ngột. Nào ngờ, sau đó tôi xuất viện, con trai bảo bệnh của mẹ không có gì đáng ngại nữa, bác sĩ bảo cho về nhà để điều trị tiếp. Tháng đó, tôi phải ký giấy ủy quyền để con trai đi lĩnh lương hưu thay, nhưng khi về nó không đưa cho tôi mà nói đã dùng để thanh toán tiền viện phí hết rồi.
Khi có thể sinh hoạt ăn uống lại bình thường tôi có nhắc đến chuyện lấy lại sổ đỏ, sổ hưu và sổ tiết kiệm thì con lờ đi. Tôi hỏi dồn thì nó nói: “Mẹ cứ để con lĩnh tiền để trả nợ, đợt mẹ ốm chi phí nhiều con phải đi vay”, tôi chẳng biết phải làm thế nào.
Hơn một năm sau, tôi hỏi lần nữa thì giọng con gắt gỏng: “Tiền lĩnh về con cũng lo cho mẹ ăn uống, có mất đi đâu. Mẹ lấy lại thì tự đi chợ tự nấu cơm mà ăn, có gì đừng gọi đến con”.
Tôi biết mình tuổi cao sức yếu, một bước đi một bước khó khăn nên đành nín nhịn. Từ đó, tôi như trở thành người phụ thuộc, muốn tiêu gì cũng phải ngửa tay xin tiền con. Không có tiền trong tay, tôi thấy cuộc sống tù túng, bí bách vô cùng. Con mua gì tôi ăn nấy, không dám đòi hỏi. Từ ngày cầm được tất cả tài sản đất đai của tôi, con trai và con dâu cũng trở nên hỗn láo hẳn. Có lần, đám giỗ bà ngoại tôi bảo con đưa mấy triệu để lo việc như mọi năm nhưng con chỉ đưa năm trăm ngàn rồi bảo: “Mẹ là con gái, đóng góp thế đủ rồi, làm gì hẳn mấy triệu”. Tôi nghe xong lòng nghẹn đắng lại, hụt hẫng vô cùng.
Do con út nắm hết tiền bạc, tôi cũng không có tiền cho con trai cả nên nó cũng chẳng mấy khi đến thăm tôi. Mới đây, thằng út “ép” tôi ký giấy sang tên sổ đỏ để nó thế chấp tiền vay ngân hàng làm ăn, tôi như ngồi trên đống lửa. Tôi sợ một ngày mình không còn chỗ dung thân vì quá hiểu tính liều mạng của con.
Trước đây, nhìn cảnh của cha mẹ già khốn khó vì giao hết tài sản cho con tôi tự nhủ mình phải luôn chủ động trong mọi việc. Ấy vậy mà tôi nào ngờ được một cơn bạo bệnh đã đẩy tôi vào tình cảnh chia đất chia luôn cả tình thân thế này. Giờ tôi phải lựa chọn giữa việc kiên quyết đòi lại đất đai, tài sản của mình rồi chấp nhận sống cô quạnh một mình hoặc giao phó mọi thứ cho con rồi sống sống phụ thuộc hoàn toàn như hiện tại…
Xem thêm: 4 trí tuệ xử thế của cổ nhân đáng để hậu thế suy ngẫm
[ad_2]