[ad_1]
Một khi có được danh, lợi và những thứ mình truy cầu, liệu chúng ta có thực sự hạnh phúc hay lại tiếp tục truy cầu những điều khác? Nếu không học được cách buông bỏ, cả đời người sẽ chạy mãi theo những thứ phù du mà không tìm được ý nghĩa nhân sinh của cuộc đời.
Có một câu chuyện mang tựa đề “chịu đựng giàu sang” rất thâm ý như thế này:
Xưa kia ở Nhật Bản có một phú ông rất giàu có. Để chứng tỏ mình cao sang và quyền quý hơn người, ông chủ ấy đã tìm những người thợ gốm sứ lừng danh để chế tác cho ông một một chiếc tách trà. Tách trà ấy phải vừa nhẹ, vừa mỏng, và thật sự sang trọng; có đế màu trắng, toàn thân trong suốt giống như bạch ngọc, bên trên còn được khắc dấu ấn của ông.
Người dân trong vùng nghe thấy tin này, ai ai cũng bàn luận xôn xao. Cuối cùng, ông chủ ấy cũng tìm được một người thợ gốm sứ giỏi nhất để chế tác cho ông chiếc tách trà mà ông ưng ý.
Khi người thợ thủ công dâng tách trà lên, ông chủ này đã vô cùng yêu thích. Chiếc tách ấy quả thực là vừa nhẹ, vừa mỏng đến nỗi khiến cho người ta cảm giác như khi cầm nó trong tay thì giống hệt như không cầm gì cả.
Ông chủ rất tâm đắc với chiếc tách này nên mỗi ngày đều lấy nó ra để thưởng thức trà. Nhưng khổ một nỗi, chiếc tách ấy quá mỏng, quá nhẹ nên khi uống trà, nhiệt từ nước rất nhanh truyền sang tay ông, khiến ông thường xuyên bị bỏng. Mỗi lần dùng đến chiếc tách “sang quý” ấy, tay ông không khác nào cầm một viên than đang cháy là mấy. Nhưng bởi vì ông là một người có danh vọng nên lại không dễ dàng biểu lộ và lên tiếng kêu than thống khổ.
Kỳ thực, trên đời này, có bao nhiêu người không phải là đang hưởng thụ giàu sang phú quý mà là phải “kiên nhẫn chịu đựng” sự giàu sang phú quý đây?
Có một người phụ nữ trung niên ở thành phố nọ, xét về bằng cấp hay năng lực thì cô đều được đánh giá là vô cùng xuất sắc. Chưa đầy 30 tuổi, cô được tín nhiệm và trọng dụng ở nơi công tác. Nhưng con đường thăng quan tiến chức của cô sau đó lại rất gian nan, gập ghềnh.
Đã nhiều lần cô chứng kiến cảnh một người mà ai cũng nói là có năng lực kém hơn cô, nhưng cuối cùng lại lên chức cao hơn mình. Những lần ấy, không chỉ bản thân thất vọng mà lời bàn luận của mọi người cũng khiến cô thống khổ, chán nản vô cùng. Người bạn thân thiết đã khuyên bảo cô rằng: “Công danh lợi lộc chỉ là nhất thời, không cần quá để ý làm gì!”
Sau lần thất bại đó không lâu, cô lại kể với người bạn của mình rằng đang chuẩn bị tham gia tranh cử làm cán bộ ở đơn vị. Người bạn của cô khuyên rằng: ”Những thứ như công danh, nếu trong mệnh đã có thì sẽ có, còn như trong mệnh vốn đã không có thì đừng cưỡng cầu. Hãy để tâm thái được bình thản, cố gắng làm việc thật tốt là được rồi, ngàn lần đừng nên cố chấp vào nó.”
Kết quả lại như những lần trước, cô vẫn thất bại trước những người được cho là có năng lực không bằng mình. Cô đau khổ tuyệt vọng vô cùng. Hơn 40 tuổi mà tóc cô đã bạc, so với những người bạn cùng tuổi kia thì cô già nua hơn rất nhiều. Nhìn cô bạn gái đang uống say trong thất vọng, người bạn của cô thở dài thầm nghĩ: “Nếu như cô ấy buông bỏ được cái tâm kia thì mười mấy năm qua đâu phải sống trong thống khổ như vậy?”
Cô gái ấy cũng giống như ông chủ giàu có kia, thà rằng chịu đựng nỗi khổ khi cầm tách trà nóng, chứ không chịu buông tách trà tượng trưng cho sự giàu sang, phú quý ấy.
Trên đời này, hỏi có bao nhiêu người có thể sống trong danh, lợi mà thực sự thoải mái, vui vẻ đây? Có bao nhiêu người có thể ở trước mặt danh, lợi mà thoải mái buông bỏ đây?
Con người sống trên đời, cần học được biết đủ và biết buông bỏ. Ở vào thời khắc mà bạn buông bỏ được, thì niềm vui, niềm hạnh phúc thực sự sẽ trở về với cuộc sống của bạn!
[ad_2]